' Một lần khước từ cái ôm của vợ, tôi đã phải trả giá và ân hận suốt cuộc đời | Tạp Chí Phụ Nữ

Một lần khước từ cái ôm của vợ, tôi đã phải trả giá và ân hận suốt cuộc đời

Lấy chồng được hơn hơn năm nay, Thu chẳng hề thay đổi được cái tính trẻ con hay làm nũng của mình với chồng. Vì bận rộn công việc ở cơ quan với nhà hàng ăn mới mở nên Đức đi tối ngày, hôm nao cũng mãi muộn mới thấy anh lò mò dắt xe về nhà. 
Lần nào về anh cũng thấy vợ nằm ở ghế sofa, tay cầm điều khiển ti vi xem trong tình trạng hai mắt đã nhắm chặt vào nhau. Khuyên bảo bao nhiêu lần tối mệt thì vợ cứ đi ngủ trước đi, nhưng Thu nhất định không nghe đòi đợi chồng về cho bằng được. Thấy vợ thế anh cũng thương, nhưng vì công việc nên không có nhiều thời gian dành cho Thu.
Vậy là một ngày Thu chỉ được gần và ôm chồng ngủ mấy tiếng đồng hồ. Với cô như thế là quá ít, không thể đủ và bù đắp cho nỗi nhớ chồng của mình được. Nhiều lần cô thủ thỉ với chồng.

- Hay là anh nhượng lại hàng ăn đi, chứ một mình ăn vừa làm việc ở cơ quan vừa quản lý nhà hàng. Sức đâu mà chịu được, với lại em muốn anh ở nhà dành nhiều thời gian bên em cơ chồng à.

- Bây giờ còn trẻ, còn khỏe không cố gắng cày cuốc thì mai này già lấy tiền đâu nuôi con cái và dưỡng tuổi già của chúng mình hả vợ.

- Nhưng chồng cứ đi tối ngày như vậy vợ không chịu đâu. Anh lấy vợ về mà cứ thờ ơ, bỏ rơi vợ như thế là không được đâu nha. Anh không sợ em buồn à.

- Có chứ. Anh biết, nhưng anh xin lỗi vợ yêu. Cũng chỉ là anh muốn cuộc sống của hai vợ chồng mình no đủ hơn thôi, anh không muốn em cực nhọc.

Ôm chồng ngủ, cô chỉ muốn những phút giây như thế này luôn tồn tại mãi mãi thôi. Cô ghét nhất cái cảm giác chờ đợi anh đi làm về, ghét nhất những lúc anh buông lời cộc cằn ra với vợ.

Như mọi sáng hai vợ chồng khẩn trương anh chuẩn bị lên xe đi làm, Thu không quên nũng nịu chồng.

- Anh quên không ôm em à? Hay hôm nay để em chủ động ôm anh nhé. – Cánh tay Thu vừa giang ra với nụ cười tươi tắn ở trên môi, thì đã bị Đức ném ngay cho câu.

- Ngày nào cũng ôm em không thấy chán à. Tránh ra cho anh còn đi làm không muộn rồi, mệt với em quá đấy. Thôi anh đi trước đây.

Buông thõng hai cánh tay xuống với sự thất vọng, buồn tẻ về cách cư xử của chồng khiến cô tủi thân rơi nước mắt nhìn chồng đi khuất khỏi ngõ rồi. Cô chỉ muốn ôm và cảm nhận hơi ấm từ chồng mình thôi mà, anh lại làm thế với cô. Buồn tủi cô lại lủi thủi dắt xe đi làm trong khi bị chồng bỏ rơi không thương tiếc.

Gần trưa đang làm việc, điện thoại anh đổ chuông. Nhấc máy lên nghe anh thấy đầu dây bên kia nói như quát vào tai anh.

- Anh có phải chồng chị Phạm Hà Thu không?

- Vâng. Là tôi, có chuyện gì ạ.

- Anh đến ngay bệnh viện X, vợ anh bị tai nạn đang cấp cứu.

Nghe như có sét đánh ngang tai, anh hoảng hốt vội lao đến ngay bệnh viện. Trên đang đi anh lo lắng không nguôi, không biết vợ anh có chuyện gì không. Cầu trời phật cho cô ấy chỉ bị xây xát nhẹ thôi. Đến bệnh viện anh lao một mạch tới phòng cấp cứu, vừa hay đến nơi thì đèn phòng cấp cứu tắt. Bác sĩ đi ra, anh vội vàng lao đến hỏi rối rít.

- Bác….bác….sĩ, vợ tôi sao rồi ạ. Cô ấy chỉ bị nhẹ thôi đúng không?

- Xin lỗi anh, do vụ va chạm mạnh quá, đầu chị nhà đập xuống đường tổn thương nghiêm trọng đến não bộ. Chúng tôi rất tiếc…..nhưng chị ấy không qua khỏi được sáng nay, anh hãy bình tĩnh ở bên chị nhà giây phút cuối.

- Hả. Bác sĩ nói đùa tôi thôi đúng không? Vợ tôi sao lại thế được, sáng nay tôi mới chia tay cô ở đi làm xong mà. Các người lừa tôi, vợ tôi còn lâu mới chết được.

- Tôi biết, bây giờ anh rất sốc. Anh hãy vào với chị ấy đi không còn nhiều thời gian đâu.

Mở cánh cửa phòng cấp cứu ra, nhìn lớp khăn trắng đắp lên người vợ mà anh thấy xót xa, đau xé lòng. Nhìn thấy cô, anh quỳ xuống ôm chầm lấy cô mà khóc nức nở. Đôi môi cô như muốn nói điều gì, cô mỉm cười nhìn chồng. Anh cố gắng ghé sát tai nghe vợ cố gắng nói những lời cuối cùng “Anh… có… thể… ôm …” Cô ấy không thể nói hết câu mà đã ra đi. Anh ôm cô vào lòng khóc nấc lên.

Anh xin lỗi, anh sẽ ôm em mỗi sáng, không cả ngày luôn chỉ xin em hãy ở lại bên anh được không? Anh sẽ từ bỏ tất cả chỉ cần vợ tỉnh lại, chỉ cần quay lại lúc sáng sớm nay thôi. Anh ôm cô khóc trong nghẹn ngào, anh siết chặt cô vào lòng như sợ có ai đó đến cướp mất cô khỏi tay anh.

Ngày làm tang lễ cho cô, anh như người điên. Lúc nào anh cũng giữ khư khư lấy vợ, anh muốn ôm vợ mãi không thôi. Nhưng giờ đây anh mới nhận ra được trước kia mình đã vô tâm với vợ, vì anh, vì một lần khước từ không ôm vợ, anh đã đẩy vợ đến tình cảnh này. Anh hận chính bản thân mình.
Share on Google+

About Unknown