“Ổn định” là thế nào, khi mà chính bản thân nó cũng không thể định nghĩa nổi. Bố mẹ nó vẫn thường hay bảo rằng mấy công viêc bán thời gian nó làm chẳng phải là ổn định. Chữ “ổn định” ấy với nó thật mù mờ.
Bố mẹ nó là một trong số những người có suy nghĩ thứ ba. “Ổn định” là nên làm nhà nước. Nhất là đối với phụ nữ, dù họ có thể là những người phụ nữ cá tính và năng động, phụ huynh vẫn thường hay bảo “có bay nhảy ở đâu cũng chỉ nên một vài năm thôi, rồi còn gia đình và con cái nữa chứ”. Phụ huynh cũng vẫn cho rằng, làm nhà nước thì các chế độ nghỉ phép, nghỉ thai sản và kể cả lương hưu sau này sẽ đảm bảo cho con gái của họ một cuộc sống ổn định.
Ngẫm lại rằng, mọi công việc nó làm từ trước tới giờ đều là việc làm thời vụ hoặc bán thời gian. Vậy nên, cứ hết một hợp đồng hay cứ không phải đi làm 8 tiếng một ngày, nó lại bị gắn cho cái chữ “thất nghiệp”. À đấy, từ một vấn đề công việc của nó chưa ổn định mà tất cả mọi công việc nó làm đều bị phủ nhận. Nó đã nhiều lần tự hỏi “Tại sao lại thế? Tại sao lại định kiến với công việc của nó? Có nhiều người làm công việc bán thời gian năm này qua năm khác mà vẫn ổn đấy thôi.”
Ở cái tuổi gần băm, mọi định kiến về công việc của nó khiến nó mệt mỏi. Mọi nhận định của bố mẹ đặt ra về công việc ổn định đã làm cho nó bị lung lay. Nó lại càng khao khát có được một công việc gọi là “ổn định” theo nguyện vọng của bố mẹ.
Thế nhưng, đôi khi nó tự hỏi, liệu có phải vì mơ mộng quá nhiều, vì có quá nhiều hoài bão mà nó cứ mãi kiếm tìm một sự "hoàn hảo" cho công việc của chính nó. Nó cũng tự hỏi, nếu nó làm công việc "ổn định" theo định nghĩa của bố mẹ nó, liệu rằng đó có phải là công việc nó sẽ ưa thích, liệu đó có phải là công việc nó sẽ gắn bó trong nhiều năm, thậm chí suốt đời? Liệu môi trường nó làm việc có phù hợp với nó?
Nó có nên bướng bỉnh làm những công việc nó đang làm, dù chỉ là bán thời gian, hay nó nên ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ làm một công việc thật "ổn định" để "yên bề gia thất"?
Nhiệt huyết thì vẫn còn nhưng tuổi xuân thì cứ dần qua đi, có lẽ hãy bắt đầu bớt mộng mơ và thực tế dần chút. Có lẽ nên tìm một công việc ổn ổn để còn lập gia đình.
Bởi không chỉ bố mẹ nó mà tất cả mọi người quanh nó đều cho rằng phụ nữ có công việc ổn định thì mới tăng thêm phần "vị thế" khi đi lấy chồng. Ai cũng mong lấy được người vợ có công ăn việc làm ổn định, thu nhập không phải loại cao ngất trời nhưng cũng đủ chi tiêu.
Hóa ra học hành đâu phải để mở mang kiến thức mà còn để ấm thân nữa. Công việc ổn định để tìm một tấm chồng yên ổn là ấm thân chăng?