' Kết hôn là việc của em, còn thương em là việc của tôi | Tạp Chí Phụ Nữ

Kết hôn là việc của em, còn thương em là việc của tôi

Về nước, tôi lập tức được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành của công ty. Tôi đi tìm em. Và tôi tưởng như trái tim mình đã ngừng đập khi hay tin: Em đã lấy chồng.

Em đã kết hôn rồi.

Kết hôn rồi là việc của em.

Còn thương em, lại là việc của tôi…

Tôi đã về quá muộn hay tại chúng ta có duyên mà không phận?

Tôi và em yêu nhau từ thời Đại học, chúng tôi đã dự tính đến tới chuyện ra trường, xin việc làm và kết hôn. Nhưng mọi chuyện không đẹp như chúng tôi tưởng, ba mẹ em không chấp nhận tôi. Ngày em đưa tôi về ra mắt ba mẹ, họ thể hiện thái độ xa cách tôi ra mặt. Sau này qua cô bạn thân của em tôi mới biết, ba mẹ em phản đối chuyện tình của chúng tôi vô cùng. Họ nói thẳng với em, em muốn yêu tôi thì yêu, nhưng kết hôn thì phải cưới người ba mẹ sắp xếp.

Ba mẹ em phản đối vì em là con gái thành phố, nhà họ lại thuộc dạng khá giả, có công ty tư nhân kinh doanh cũng thuộc loại tầm trung, còn tôi chỉ là thằng sinh viên tỉnh lẻ lên thành phố học đạo học tính chuyện bám trụ lại mà lập nghiệp. Với ba mẹ em, tôi không xứng với con gái họ, và họ cũng có một nỗi lo, là tôi là thằng đào mỏ ăn bám, yêu em chỉ vì tiền tài của gia đình em.
Biết được những chuyện đó, tôi tức giận vô cùng. Tự ái và kiêu hãnh của một thằng đàn ông khiến tôi cảm thấy mình bị ba mẹ em xúc phạm ghê gớm. Tôi đến gặp em hỏi rõ có phải ba mẹ em coi tôi là con người như thế không. Em cúi đầu ấp úng hồi lâu rồi thỏ thẻ thừa nhận, thấy tôi tức giận em áy náy nói xin lỗi tôi. Em mong tôi đừng giận ba mẹ, em sẽ cố gắng làm cho họ hiểutình yêu của chúng tôi, em mong tôi sẽ cùng em dành thời gian và công sức để chứng minh cho ba mẹ thấy con người tôi thế nào mà chấp nhận hai đứa. Nhìn nước mắt em rơm rớm khi đứng giữa người yêu và ba mẹ, tôi thương em ghê gớm.

Sau đó tôi lao đầu vào học tập ngày đêm, tôi muốn một tấm bằng loại giỏi để tốt nghiệp ra làm ở một công ty tốt, chúng tỏ với ba mẹ em. Và công sức của tôi được đền đáp hơn cả tôi mong đợi. Ra trường, tôi không những nhận được vào làm ở một công ty nước ngoài lớn, mà còn nhanh chóng thăng tiến và đươc cử đi nước ngoài tu nghiệp 3 năm.

Ngày tôi đi, tôi năm chặt tay em xin em hãy đợi tôi, chỉ cần tôi tu nghiệp xong trở về tôi sẽ trở thành giám đốc của chi nhánh của công ty tại Việt Nam, chúng tôi sẽ xứng tôi, ba mẹ em sẽ không còn lý do gì chê tôi và ngăn cấm chúng tôi kết hôn nữa.

- Đợi anh về nha em. Anh nhất định công thành danh toại trở về kết hôn với em. – Tôi nhìn thẳng vào mắt em chân thành nói.

Em không nói gì chỉ nước mắt giàn giụa gật đầu rồi ôm chầm lấy tôi.

Ở nước ngoài, tôi và em vẫn thường xuyên liên lạc, trò chuyện cùng nhau. Niềm hạnh phúc của cả ngày dài học tập, làm việc của tôi chính là tối về có thể trò chuyện cùng em. Nhìn em qua màn hình máy tính, trong tôi càng thêm động lực phấn đấu cho tương lai hai đứa. 2 năm đầu, tôi và em thường xuyên trò chuyện cùng nhau, gần như đêm nào chúng tôi cũng skype với nhau. Nhưng sau đó, em mất tích một tháng, rồi trở lại gửi cho tôi vỏn vẻn 3 chữ rồi cắt đứt liên lạc.

“Em xin lỗi”

Tôi cuống quít không hiểu chuyện gì. Tìm hiểu qua bạn bè ở Việt Nam, thì họ chỉ nói với tôi hãy quên em đi chứ không trả lời cho tôi đã có chuyện gì xảy ra. Thời điểm đó dự án ở công ty lại đang trong giai đoạn nước rút nên tôi không thể trở lại Việt Nam. Tôi mang trong lòng nỗi băn khoăn và nỗi nhớ về em mà hoàn thành hết thời gian tu nghiệp của mình.

Về nước, tôi lập tức được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành của công ty. Tôi đi tìm em. Và tôi tưởng như trái tim mình đã ngừng đập khi hay tin: Em đã lấy chồng.

Tìm hiểu qua bạn bè và người quen tôi mới biết, một năm trước công ty của gia đình em gặp khốn khó lao đao suýt phá sản, may có người ra tay giúp đỡ để bình ổn lại. Người này là con trai của gia đình quen thân với gia đình em, anh ta thích và theo đuổi em đã lâu, đây cũng là đối tượng mà trước kia ba mẹ em nhắm tới cho em mà phản đối tôi. Nợ ơn lớn của anh ta, gia đình em ra sức thúc đẩy hai người đến với nhau, em vì gia đình mà chấp nhận kết hôn với anh ta. Tôi biết tin mà nghe tiếng tim mình vỡ vụn.
Tôi nhờ bạn bè giúp lên hệ với em và hẹn gặp. Nhìn em, trái tim tôi đau nhói. Em vẫn đẹp, giờ nhìn em ra dáng một phu nhân sang trọng, nhưng đôi mắt em không còn ánh lên niềm vui như ngày xưa. Trong đôi mắt em, tôi chỉ thấy trống rỗng. Em nhìn tôi, mỉm cười nhẹ rồi mở lời.

- Anh đã về rồi à? Anh vẫn khỏe chứ.

- Anh khỏe. Anh về rồi nhưng hình như cũng đã muộn rồi phải không em…

- Muộn gì anh? Anh bây giờ về là đúng tuổi kết hôn rồi đấy, công việc ổn thỏa thì nên tính chuyện kết hôn đi anh, kẻo để hai bác trông – Nghe em nói mà tôi muốn khóc.

- Em…

- Em kết hôn rồi. Chồng em thương em lắm, em sống rất tốt. Anh cũng mau chóng kết hôn đi rồi mời vợ chồng em đến chung vui nhé. Mình… tính ra cũng là bạn cũ phải không anh?

Câu hỏi của em như cứa một nhát dao vào tim tôi. Bạn cũ, giờ chúng tôi chỉ có thể là bạn cũ thật rồi sao em? Chúng tôi nói thêm vài chuyện phiếm sáo rỗng, em không ngừng nhắc tôi mau tìm đối tượng mà kết hôn đi, em…là đang lo cho tôi sao?

Lúc em đứng dậy quay lưng ra về, tôi không kềm được mình mà thốt lên:

- Em kết hôn rồi, anh biết. Nhưng kết hôn là việc của em, còn thương em là việc của anh.

Em đứng khựng lại, chôn chân tại chỗ rồi sau đó kiên quyết bước đi. Tôi cứ đứng đó nhìn theo bóng lưng em xa…

Thương em, yêu em; con tim tôi như bị trăm ngàn mũi dao cứa nát. Quên em ư? Tôi không quên được. Trái tim tôi đã thuộc về em rồi. Tôi có nên chờ đợi, hay giành lại em từ người mà em không yêu?
Share on Google+

About Unknown