Sau khi xả hết nỗi bực tức, mình quay sang nhìn chồng đầy kiêu ngạo “Anh viết đơn đi, tôi kí là tôi bỏ anh chứ không phải anh bỏ tôi đâu”. Nói rồi mình kéo mẹ mình bỏ đi.
Mình tên là H, 26 tuổi đã lấy chồng và có một nhóc 2 tuổi. Mình lấy chồng cách đây 3 năm, vợ chồng mình không phải là yêu nhau từ đầu mà mình được một bà chị cùng công ty mai mối cho. Sau 5 tháng tìm hiểu, mình thấy gia đình anh khá nề nếp và anh cũng có công việc ổn định nên chấp nhận cưới.
Năm mình lên 8 tuổi, bố bỏ mẹ con mình để đi theo người đàn bà khác và từ đó đến nay chưa bao giờ ông quay về tìm lại mình. Từ nhỏ mình đã luôn ao ước có một mái ấm như nhà chồng, có cả cha, lẫn mẹ, có anh chị em đề huề vì lúc nào mình cũng cảm thấy thiếu vắng tình thương của ba. Bên cạnh đó, ông bà nội cũng chẳng mấy ai yêu quý cô cháu gái là mình nên cuộc sống của mẹ con mình rất vất vả. Nhìn nhà chồng đầy đủ, sum vầy nên mình rất thích về làm dâu, chẳng ngờ đó lại là sau lầm lớn nhất đời mình. Hiện tại mình đang phải trả giá cho cái quan điểm “ yêu nhanh, cưới vội” và không chịu tìm hiểu kĩ lưỡng.
Nhà chồng mình khắt khe thái quá từ chuyện ăn uống đến chuyện sinh hoạt, mỗi người trong nhà lại có một khẩu vị khác nhau nên lúc nào mình cũng phải nấu tới 5 đến 6 món trong một bữa ăn. Mẹ chồng vốn dĩ chẳng ưa gì mình. Bà luôn coi mình là cái gai trong mắt, là sao chổi đến ám gia đình nhà chồng nên từ ngày có mình bà khoán trắng tất cả mọi việc trong nhà cho mình làm.
Từ ngày mình về làm dâu chưa bao giờ bà xưng với mình một tiếng mẹ con, bình thường bà vẫn xưng mày- tao, chỉ khi có khách đến nhà bà mới xưng tôi gọi chị. Mình về làm dâu mà không khác gì ô sin không công của nhà chồng, lúc nào cũng tối mắt tối mũi làm việc nhà, chăm từ mẹ chồng cho đến cô em chồng đang đi làm,đến đồ lót cô ấy thay ra mình cũng phải giặt. Còn chồng mình từ sau khi cưới thì bỏ mặc vợ để vui chơi với đám bạn bên ngoài.
Mình thấy gia đình anh khá nề nếp và anh cũng có công việc ổn định nên chấp nhận cưới. (Ảnh minh họa)
Có những ngày mình phải dậy từ 4h sáng và đến 11h đêm mới được đặt lưng xuống giường, vậy mà lúc nào trong mắt mẹ chồng, mình lúc nào cũng là đứa vô tích sự, ăn không ngồi rồi. Mỗi lần mình làm gì không đúng ý bà là mẹ chồng lại mỉa mai: “Con không cha như nhà không nóc, mày không có bố dạy dỗ nên ngu thế cũng phải”.
Mỗi lần mẹ chồng mình nói câu đó nước mắt mình cũng chỉ trực trào ra vì vừa tủi vừa hận. Đã hơn một lần mình có ý định bỏ chồng, nhưng mỗi lần gập quần áo rồi, mình lại nghĩ đến bé Tôm còn quá nhỏ. Mình không muốn con gái mình lớn lên cũng phải chịu cảnh bị người ta sỉ nhục vì không có cha như mình. Chính vì vậy mình nuốt nước mắt vào trong phục dịch họ, để con mình có ông bà, có cha và có cô chú như bao đứa trẻ khác.
Mình sẽ mãi sống trong nỗi đau khổ và nhẫn nhịn đó nếu như không có chuyện mẹ mình chẳng may bị tai nạn lao động phải vào viện. Bà nằm viện nhưng chẳng có ai chăm sóc vì họ hàng bên ngoại mình đều ở xa. Mình xin phép nhà chồng cho mình về quê chăm sóc mẹ nhưng mẹ chồng và em chồng nhất quyết không đồng ý. Mẹ chồng nói mình đã làm dâu nhà này thì phải có trách nhiệm với gia đình nhà chồng, mình về quê thì lấy ai đi chợ, cơm nước, giặt giũ và đưa đón con đi học? Mình không ngờ gia đình nhà chồng và mẹ chồng lại ích kỉ đến thế, hóa ra họ cưới mình về chỉ để làm ô sin và bắt mình phải họ cả đời.
Quá phẫn uất, hôm sau mình tự thu dọn quần áo và mang bé Tôm về chăm mẹ mà không thèm xin phép. Bởi mình biết có xin bà cũng sẽ chẳng bao giờ cho mình đi. Trong thời gian mình ở quê, không ai gọi điện hỏi han hay nhắn nhủ gì mình và mẹ mình.
Cứ mỗi lần thấy bé Tôm bi bô nhắc đến bố, đến cô và ông bà nội là mình lại không cầm được nước mắt. (Ảnh minh họa)
Nửa tháng sau mẹ mình khỏi, bà khăn gói cùng mình lên nhà chồng tạ lỗi. Nhưng mẹ chồng lại lu loa mình là đứa không ra gì, định bỏ nhà đi theo trai chứ chăm mẹ nỗi gì. Bà nhất quyết không nhận cô con dâu hỗn láo như mình. Mẹ chồng và em chồng xúi chồng mình bỏ vợ. Bà còn tuyên bố trừ khi cả mẹ mình và mình quỳ xuống xin bà tha lỗi thì may ra bà mới cho mình bước chân vào nhà.
Mình nhìn sang chồng thì anh bảo mình hãy làm theo lời mẹ. Mình không chịu nổi nữa, mình nói thẳng luôn: “Tôi chịu đựng các người đủ rồi, tưởng tôi cần làm dâu nhà các người sao?”. Rồi mình quay sang nhìn chồng đầy kiêu ngạo: “Anh viết đơn đi, tôi kí là tôi bỏ anh chứ không phải anh bỏ tôi đâu”. Nói rồi mình kéo mẹ mình bỏ đi.
Mấy hôm nay mẹ mình luôn khuyên bảo mình hãy quay lại, nhưng mình nhất định không muốn về nơi địa ngục đó thêm một giây phút nào nữa. Nhưng cứ mỗi lần thấy bé Tôm bi bô nhắc đến bố, đến cô và ông bà nội là mình lại không cầm được nước mắt. Chả lẽ sau này bé Tôm cũng sẽ phải chịu cảnh bị người ta coi thường vì không có bố như mình sao? Bé làm gì có lỗi trong chuyện này chứ, theo các bạn mình phải làm sao bây giờ?