Đêm nay là đêm cuối cùng tôi ngủ ở nhà. Mẹ bảo, cuối cùng tôi cũng chịu về nhà chồng, mẹ mong ngày này đã lâu và mẹ luôn muốn tôi được hạnh phúc.
Tôi cầm điện thoại, vào facebook rồi nhắn cho Hoàng tin ngày mai tôi sẽ lấy chồng. Chưa đầy 1 phút sau, tôi thấy Hoàng nhắn lại. Anh bảo anh sẽ bỏ tất cả để về với tôi. Rằng tôi hãy đợi anh, chỉ cần 2 ngày nữa thôi là anh sẽ về. Tôi thấy Hoàng nhắn vậy thì nước mắt lưng tròng. Tại sao Hoàng lại đối xử với tôi như vậy cơ chứ? Yêu nhau gần 10 năm, tôi cũng vì Hoàng mà bỏ đi đứa con trong bụng của mình, chỉ vì muốn anh công thành danh toại rồi về quê, đường hoàng cưới tôi.
Ấy thế mà những lời hứa hẹn cứ thốt ra rồi trôi vào quên lãng. Ngay cả tuổi xuân của tôi cũng thế. Từ một cô gái xinh đẹp, tôi giờ đã bước sang tuổi 35 với gương mặt đầy vẻ u uất. Tôi đến với Quang cũng chỉ vì quá mệt mỏi với những lời hứa hẹn của Hoàng và để xoa dịu ánh mắt đau đáu của mẹ.
Nhưng tôi không hiểu sao, đến giờ phút này rồi những lời nói của Hoàng lại có một sức mạnh khó tả đến như thế. Nó thôi thúc sự can đảm trong tôi, khiến tôi quên đi tất cả. Tôi nghĩ rằng mình sẽ trốn chạy khỏi đám cưới này, tá túc ở đâu đó rồi đợi Hoàng về. Chỉ cần 2 ngày thôi, giấc mơ dang dở 10 năm nay của tôi sẽ thành sự thật.
Đang suy nghĩ miên man thì mẹ bỗng nắm tay tôi thủ thỉ: “Quang là một người tốt. Qua chừng đó thời gian mẹ tin rằng nó sẽ là người mang hạnh phúc đến cho con. Hãy nghĩ đến hiện tại con ạ, có lẽ trái tim của con vẫn đang tự đánh lừa mình đấy”. Tôi nghe mẹ nói mà trong lòng ngổn ngang bao thứ. Quả thật, nếu tôi bỏ trốn bây giờ, cả mẹ, cả Quang, cả họ hàng sẽ rất sốc. Tôi cũng không chắc Hoàng có về không nữa.
Tôi cứ miên man nghĩ rồi thiếp đi khi nào không hay. Đến mức tôi quên mất kế hoạch thức dậy vào buổi sang hôm sau để bỏ trốn.
Theo kế hoạch định sẵn, 9h sáng nhà trai sẽ sang rước dâu, nhưng tôi chả buồn ngồi dậy. Đến khi cô chuyên viên trang điểm đến giục tôi mới uể oải ngồi dậy. Trong đầu tôi lúc đó vẫn ngổn ngang lắm, tôi những muốn chạy đi để gặp Hoàng, nhưng nhìn mẹ tôi lại không cam tâm. Trang điểm xong xuôi, tôi bỗng nghe tiếng chạy gấp gáp ở ngoài cổng rồi thấy Quang xông thẳng vào phòng tôi. Khi tôi chưa kịp định thần lại thì Quang đã lao vào, ôm lấy tôi thật chặt. Tôi ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì nhìn đồng hồ vẫn thấy chưa đến giờ đón dâu.
Quang hổn hển ôm tôi rồi nói: “Em đừng đi đâu cả. Hãy ở bên anh, anh sẽ bù đắp cho em những năm tháng tuổi xuân đã bị đánh mất”. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Quang đã nói, anh biết tôi có ý định bỏ trốn và anh muốn đến sớm để giữ tôi lại.
Tôi quá bất ngờ nên không nói được câu gì. Đến nước này, tôi chỉ còn biết im lặng, theo Quang về nhà. Đêm hôm đó, trong lúc Quang đang đi tắm thì tôi thấy có tin nhắn báo đến. Vì Quang để chế độ hiển thị tin nhắn trước nên tôi đã đọc được. Tôi quả thực rất bất ngờ khi nhìn thấy số của Hoàng. Tò mò, tôi mở hết những tin nhắn cũ ra đọc.
Thì ra Hoàng đã chủ động nhắn tin cho Quang bảo Quang hãy từ bỏ tôi đi. Trước kia, hai người vốn là bạn tốt nhưng kể từ khi Hoàng đi du học, hai người đã không còn như trước. Tôi cũng không hiểu lý do vì sao lại thế cho đến khi đọc được tin nhắn. Thì ra Hoàng đã lấy vợ ở bên kia nhưng vẫn muốn có được tôi. Đó là lý do vì sao anh luôn hứa mà không thực hiện. Và việc này chỉ có mỗi Quang biết. Quang cũng biết hết cả chuyện trong quá khứ của tôi nhưng anh vẫn âm thầm chăm sóc, quan tâm đến tôi.
Tôi khóc như mưa khi biết được sự thật. Quang bước ra từ phòng tắm, thấy tôi cầm điện thoại đứng khóc, anh bỗng hiểu ra tất cả. Không nói gì, Quang chỉ lặng lẽ đến ôm tôi từ phía sau rồi nhẹ nhàng nói: “Chuyện buồn thì cứ để nó qua đi em ạ. Từ bây giờ, anh sẽ làm em cười”.
Tôi không biết diễn tả cảm giác của mình lúc đó như thế nào. Nhưng tôi biết chắc rằng, trái tim mình đang cảm thấy ấm áp khi ở bên cạnh Quang.