Mở điện thoại ra, Cường như muốn phát điên khi thấy người gửi là sếp đang nhắn nhủ với vợ anh rằng, lần sau sẽ không tha cho cô về mà bắt cô phải qua đêm với hắn ta.
Cường thấy con khóc ngằn ngặt, không biết làm sao bèn nhấc máy gọi cho Thùy. Thấy vợ không nghe máy, anh bèn gọi cho bà ngoại. Một lúc sau, mẹ vợ chạy sang, vừa vào đến nhà, bà đã to tiếng: “Thế mẹ thằng bé đâu mà để cho con khóc váng nhà thế này?”. Cường chẳng dám nói cho mẹ vợ biết chuyện con gái bà cứ đi sớm về muộn đã hơn 1 tháng nay. Sờ trán cháu ngoại, mẹ vợ Cường mắng như tát nước vào mặt anh: “Nó sốt cao thế này còn để ở nhà. Anh định giết thằng bé đấy à? Tôi không hiểu vợ chồng anh đang nuôi con kiểu gì nữa”.
Cường hấp tấp gọi taxi đưa con đến viện. Khoảng 11h đêm, Thùy cũng hộc tốc chạy tới, người đầy mùi bia. Cường thấy vợ hớt hải, trong lòng anh bỗng trào lên một nỗi giận dữ khó tả. Trong khi con ốm đau, chồng còn chưa có gì vào bụng thì vợ anh lại no say trên bàn nhậu.
Thùy bối rối khi nghe mẹ và chồng hỏi cô đi đâu mà giờ này mới về. Thực ra, hôm nay chẳng có cuộc họp nào cả, chỉ là sếp lớn của cô có chuyện không vui nên mới rủ rê cô đi nhậu để “giải sầu”. Thùy chẳng nỡ lòng nào từ chối, khi chồng gọi cũng là lúc sếp cô đang buồn phiền, dựa vào vai cô để tìm cảm giác an ủi. Gì chứ sếp đối với cô rất tốt, nếu không may thất lễ với sếp, chẳng biết cô có tồn tại được ở cái công ty này hay không. Thùy giấu chồng chuyện này, nhưng nhìn ánh mắt dò xét của anh, cô cũng nghĩ là chồng đang nghi ngờ.
Chuyện Thùy đi sớm về muộn không còn là chuyện hai ba bữa. Nguyên một tháng sau đó, cô đều về nhà lúc 0h với một gương mặt mệt mỏi. Con thì cô nhờ mẹ đón, chồng thì cô bảo đi ăn cơm bụi. Cường chất vấn vợ thì nhận được câu trả lời rằng, dạo này việc công ty quá bận nên cô không thể về sớm được. Nếu chồng không thích thì để cô nghỉ việc luôn cho khỏe.
Thấy vợ trả lời cứng rắn, Cường cũng đành bấm bụng chịu. Thế nhưng anh vẫn âm thầm theo dõi vợ. Bởi linh tính của một người đàn ông cho anh biết rằng, vợ anh đang có chuyện gì đó không minh bạch.
Vào một đêm nọ, đợi mãi vẫn không thấy vợ về. Một lúc sau, Thùy báo tin xe hỏng giữa đường, chắc phải đi taxi về. Về đến nhà, Thùy cứ giữ khư khư cái điện thoại, không dám để lung tung như mọi khi. Cường thấy thế bèn theo dõi vợ. Anh giả vờ ngủ trước, đợi vợ vào nhà tắm rồi lôi điện thoại của vợ ra kiểm tra. Lúc đó, có một tin nhắn vừa gửi đến mà Thùy vẫn chưa check. Mở điện thoại ra, Cường như muốn phát điên khi thấy người gửi là sếp đang nhắn nhủ với vợ anh rằng, lần sau sẽ không tha cho cô về mà bắt cô phải qua đêm với hắn ta.
Cường tự nhủ, kiểu gì anh cũng phải bắt quả tang vợ mới hả giận. Mấy ngày sau, thay vì cằn nhằn vợ, Cường về nhà sớm, cho con ăn, chăm sóc thằng bé đâu vào đấy rồi còn nấu cơm chừa cả phần cho vợ. Thùy thấy chồng thay đổi thì ngạc nhiên lắm, nhưng Cường chỉ bảo rằng, vợ anh đi làm vất vả nên anh phải giúp vợ là chuyện đương nhiên.
Thời cơ cũng đến khi một ngày nọ, Thùy thông báo đi công tác đột xuất. Ngày hôm đó, Cường gửi con về ngoại rồi cất công theo dõi vợ từ sang. Anh thấy sau giờ làm, vợ anh lên ô tô cùng sếp đến một khách sạn. Trong khi vợ đang hí hửng tận hưởng những khoảnh khắc lãng mạn với sếp, Cường chỉ nhắn một cái tin ngắn gọn: “Vợ cứ đi qua đêm với sếp, con cái đã có anh lo. Anh ngồi đợi ở chỗ lễ tân lâu rồi, giờ anh phải về nhà đón con”.
Thùy thấy tin nhắn của chồng thì ba chân bốn cẳng mặc áo quần vào, thuê taxi chạy về nhà. Nhưng về đến nơi, cô chỉ thấy mỗi tờ đơn ly hôn Cường đã ký sẵn để trên bàn. Thùy biết rằng, từ bây giờ cô sẽ tự do đi qua đêm, chỉ là cô không còn chồng và con ở bên cạnh nữa.