Trong hôn nhân, bao giờ cũng cần một người nhượng bộ, bao giờ cũng cần một người đứng ra hành động, nếu ai cũng không chịu hành động trước, như vậy vấn đề gặp phải sẽ trở nên bế tắc, cuối cùng sẽ trở thành nút thắt bóp nghẹt hôn nhân.
Anh không chịu được tính tình của vợ bởi cô quá mạnh mẽ. Ở trong nhà, anh có thể nhường nhịn bỏ qua, nhưng ở ngoài đường, cô cũng không hiểu để chừa cho anh một chút thể diện. Lần trước đang cùng bạn bè uống rượu, uống mãi không biết đêm đã khuya, thế là cô lại tìm ra, hất tung cả cái bàn, làm cho anh không mất mặt trước đám bạn.
“Cô không có chút gì dịu dàng của một người nữ”, anh quát lên.
“Cái loại như anh, còn muốn tôi dịu dàng sao, nằm mơ đi!”, cô trả lời anh một câu. Cô không thể nào nhịn được lúc anh đang say rượu. Bình thường, anh là một người đàn ông rất tốt, nhưng mỗi khi uống rượu lại như biến thành một người khác, bụng đầy bực tức, nói hươu nói vượn.
Thế nên, hai người luôn chỉ trích phàn nàn lẫn nhau, anh nghĩ đến thời gian mười mấy năm qua, cảm thấy nếu tiếp tục đi nữa thật quá gian nan; nhưng nếu như ly hôn, con phải làm sao đây?
Anh bèn dò hỏi con: “Cha mẹ tách ra có tốt không?
”Đứa con trả lời: “Không tốt!”
Anh tiếp tục hỏi: “Mẹ luôn nói cha không đúng, cha cũng luôn nói mẹ không đúng, lúc nào ngồi một chỗ cũng cãi nhau, chi bằng tách ra”.
Đứa con lắc đầu, nghiêm túc nói: “Trước đây con và bạn học cãi nhau, thầy giáo nói con rằng ‘Em bất kể người khác thế nào, trước hết hãy thay đổi những tật xấu của mình rồi hãy nói!’. Cha, con thấy cha đừng quan tâm mẹ như thế nào, cha nên thay đổi tật xấu uống rượu ở mình trước đã!”.
Lời của đứa con khiến anh sững sờ. Anh cứ chờ vợ mình cải biến, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc chính mình nên thay đổi trước. Anh nghĩ: Vợ mình e rằng cũng đang nghĩ như vậy. Anh quyết định bỏ rượu, coi như là vì con, sau này hãy nói tiếp.
Anh chưa từng nghĩ tới bỏ rượu sẽ khó như vậy. Khi trời vừa tối, đêm dài tịch lặng, cả thế giới chỉ còn có một trái tim như bị hàng trăm móng vuốt cào lên, anh bắt đầu từng đêm từng đêm mất ngủ…
Cô thấy anh như vậy, khinh miệt nói: “Anh là đang giày vò cái gì chứ?”. Cô không tin anh có thể bỏ được rượu này. Trong lòng anh âm thầm chịu đựng quyết tâm: “Cô chờ đi, đợi đến lúc tôi bỏ được rượu, việc đầu tiên là tôi sẽ ly hôn”.
Anh đem giường chiếu đến phòng đọc sách, mua một đống lớn đồ ăn vặt, lúc mất ngủ thì xem DVD, từng đêm từng đêm chịu đựng như vậy. Cô đến phòng đọc sách dọn dẹp, nhìn thấy thùng rác đầy vỏ hạt dưa, DVD đầy trên bàn, lại nhìn anh, thấy anh gầy rọc đi, đột nhiên có chút đau lòng.
Thế nên, cô cố ý đi mua hai hộp thuốc an thần, đem đến trước mặt anh: “Mỗi ngày, trước lúc trời tối thì uống một ít, chứ người không ngủ được thì làm sao mà sống?”. Anh giật mình, giống như có cái gì mềm mại lướt qua.
Cứ như thế mà trải qua nửa tháng đầu, anh mới cảm thấy trở lại như bình thường một chút, cũng có tâm tư giúp con làm bài tập. Anh và con ngồi một chỗ, cô ngồi một bên đan áo len, đọc tạp chí hoặc chuẩn bị bữa tối, cả nhà yên tĩnh. Không giống như trước đây, vừa thấy anh, cô đã không khống chế nổi mình mà lải nhải phàn nàn..
Hôm nay, cô không còn phàn nàn nữa, trong nhà trở nên yên tĩnh. Trong sự tĩnh lặng đó có một tình cảm ấm áp đang lưu động, lòng anh cảm thấy ấm áp, lúc này mới như một gia đình thực sự.
Cô đối với sự thay đổi của chồng trở nên vui mừng, mỗi ngày trên bàn cơm đều có món anh ưa thích. Nhớ trước kia khi hai người vừa kết hôn, cô để anh liệt kê ra cả một thực đơn những món anh yêu thích, cô im lặng trong nhà bếp, học làm từng món từng món một. Nếu như anh nói một tiếng “ngon”, cô sẽ vui sướng nhảy dựng lên như trẻ con. Thế nhưng, thời gian dần qua, cô không còn có tâm tư nào để làm như vậy nữa.
Nhớ đến ngày đó, cô đối với anh tốt như vậy, nhưng lúc nào thì bắt đầu cô lại trở thành một người đàn bà chanh chua, bụng đầy bực tức với anh như vậy? Là vì cô đối với anh không tốt, anh mới đi uống rượu hay sao? Hay là vì anh uống rượu, cô mới đối với anh không tốt?
Nghĩ tới nghĩ lui anh cũng nghĩ không thông, nhưng cuối cùng cũng chợt hiểu một bàn tay đập sẽ không vang, hôn nhân xảy ra vấn đề, hai người đều là có trách nhiệm.
Anh đột nhiên có một tí áy náy đối với cô, anh nghĩ: Người con gái từng nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, vẻ mặt tươi cười, giờ trở thành một người đàn bà đanh đá, mình chắc chắn có trách nhiệm trong việc này.
Còn cô khi nhìn thấy anh có nghị lực như vậy, lại thực sự bỏ được rượu rồi, trong lòng cũng rất xúc động. Cô bắt đầu nhìn lại bản thân mình: Có phải là do mình không tốt, để anh cảm thấy trong nhà không ấm áp nên mới luôn cùng người khác uống rượu không? Nghĩ đến điều này, cô đột nhiên có gì đó thông cảm với anh.
Khi hai người tự xem xét lại mình thì thời gian xấu nhất trong cuộc hôn nhân đã qua. Vì vậy, sự biến hóa thần kỳ đã xảy ra: Trước kia hai người nghĩ đều là do người kia không tốt, nhưng bây giờ, trong đầu đều nghĩ đến điểm tốt của người kia.
Ngày kỷ niệm ngày cưới, hai người dắt con đến nhà hàng cùng thưởng thức bữa tối với ngọn nến lung linh. Đêm đó, hai người sóng vai nhau tựa ở đầu giường, cô ôm cánh tay của anh nói: Anh không uống rượu nữa rồi, thật tốt quá! Anh thuận thế hôn vào trán cô một cái: Em bây giờ cũng như thế này, cũng thật tốt! Cô nở nụ cười, vùi mặt thật sâu vào cánh tay của anh.
Anh vốn dĩ cũng không hy vọng cô trở nên dịu dàng mà bắt đầu thay đổi, nhưng khi anh bỏ rượu thành công, cô lại có thể trở lại dịu dàng như xưa.
Thế nên, giữa vợ chồng là một quan hệ ảnh tác động hưởng qua lại. Một khi một bên có xu hướng hành động tốt thì bên còn lại cũng sẽ hành động theo, hình thành nên một tuần hoàn tốt đẹp. Còn nếu như ai cũng không muốn chủ động đi đầu, như vậy vấn đề trong cuộc hôn nhân sẽ trở nên bế tắc ở đâu đó, cuối cùng trở nên tồi tệ hơn, làm tan vỡ cuộc hôn nhân.
Điều may mắn là, chính anh đã bắt đầu chuyển động trước tiên, chỉ là một hành động, nhưng đã cải biến được kết cục của gia đình cùng cuộc hôn nhân. Biết như thế nhưng có rất nhiều người lại do dự, xấu hổ, còn phân cao thấp, so đo, kết cục là gì ai cũng tự hiểu mà!