Mình không thích những người phụ nữ đem vận mệnh của mình đặt vào tay người khác rồi nhắm mắt chờ đợi vận đen đỏ. Với mình, phụ nữ không hơn nhau ở tấm chồng mà hơn nhau ở bản lĩnh dám cầm dám buông bỏ.
Riêng mình lại rất ghét kiểu suy nghĩ như vậy. Những ai hay nói đến số phận chẳng qua là những người bất lực trước cuộc sống và không có bản lĩnh để thay đổi nên phải tìm một cái cớ để đổ lỗi và tự an ủi mình. Mình không thích những người phụ nữ đem vận mệnh của mình đặt vào tay người khác rồi nhắm mắt chờ đợi vận đen đỏ. Với mình, phụ nữ không hơn nhau ở tấm chồng mà hơn nhau ở bản lĩnh dám cầm dám buông bỏ.
Mình có hai cô bạn thân, cho đến bây giờ đã 32 tuổi rồi mà vẫn chưa ai tìm thấy hạnh phúctrọn vẹn mặc dù không hề độc thân. Cô bạn thứ nhất có người yêu đã được 4 năm và muốn lập gia đình lắm rồi mà anh kia vẫn chưa chịu cưới cho. Anh ta bảo phải lo sự nghiệp, lúc lại bảo gia đình có tang xa tít tắp tận ông cố bà cố gì đấy. Khi khác thì nhường cho em trai cưới trước.
Cô bạn mình chờ đợi mỏi mòn trong khi lý do rất rõ ràng là anh ta đã hết yêu nên mới phải viện cớ. Không phải là cô bạn không biết mà là không muốn tin. Nó không dám bỏ anh ta vì bây giờ nó đã 32 tuổi, đã ngủ với anh ta nên không đủ tự tin là tìm được một người nào khác yêu mình. Phút trước nó quyết tâm chia tay thì phút sau đã bị những kỷ niệm đẹp ban đầu quấn lấy làm yếu lòng.
Nó càng bám lấy anh ta thì càng bị đối xử tệ. Càng bị đối xử tệ thì nó lại càng tự ti mặc cảm về bản thân. Nó nghĩ rằng anh ta đang là người yêu còn đối xử với nó như thế thì làm gì có người đàn ông nào khác yêu thương nó. Cô bạn mình nói anh ta làm khổ nó. Nhưng mình bảo “chính sự hèn nhát yếu đuối kém bản lĩnh của mày mới đang làm khổ mày”. Những kẻ sống phụ thuộc có bao giờ được sung sướng đâu. Đáng buồn là trường hợp của cô bạn mình không phải là trường hợp duy nhất.
Cô bạn thứ hai của mình càng bất hạnh không kém. Nó có chồng và chồng nó đang ngoại tìnhnhưng lại không dám bỏ chồng. Một là sợ ly hôn sẽ thiệt hại về thu nhập, hàng tháng mất đi một khoản tiền từ chồng. Hai là nó nghĩ “Cái H (cô bạn thứ nhất mình vừa kể) còn độc thân mà còn không còn thằng nào ngó lại, huống gì gái một đời chồng như tao”. Ôi phụ nữ, cả số mệnh cuộc đời mình mà cứ đá chuyền từ chân người đàn ông này sang chân người đàn ông khác để họ quyết định giúp.
Đàn ông ít đau khổ vì tình không phải vì họ có ít tế bào thần kinh cảm xúc hơn phụ nữ mà vì họ cứng cỏi và bản lĩnh hơn. Họ yêu cái họ muốn và họ giữ cái họ cần. Còn phụ nữ lại muốn những người cần họ. Đó chính là sự khác biệt và cũng chính là bi kịch của phụ nữ.
Mình đâu phải là người lãnh cảm với tình yêu. Mình cũng yêu đương rất nồng nhiệt, vẫn luôn muốn có một người đàn ông ở bên nhưng mình khác biệt bởi dám yêu dám bỏ, không bao giờ tự mua dây buộc mình, bán rẻ tự do mua lấy sự phụ thuộc.
Mình nghĩ trước hết bản thân mình phải tôn trọng cuộc sống và quyền quyết định của mình thì mới không bị lệ thuộc vào người khác. Hoặc ít ra là không để người khác làm tổn thương chính mình. Thế nên đừng bao giờ thắc mắc vì sao mình yêu ai cũng khổ còn những cô gái khác thì yêu ai cũng được theo đuổi đến cùng. Những phụ nữ thua cuộc không phải là người yêu nhiều hơn mà là kẻ kém bản lĩnh hơn. Là mình, mình sẽ yêu rất nhiệt tình và cũng sẽ buông bỏ rất dứt khoát.
Thật sự mình thấy từ cuộc sống những người quanh mình, mình nhận ra, đàn bà hơn nhau không phải ở tấm chồng mà là bản lĩnh dám cầm dám bỏ các bạn ạ. Có chị em nào thấy mình nói đúng sai thì cứ phản biện nhé.