Lan giờ cũng 30 tuổi rồi, cái tuổi không còn trẻ, không còn dễ để bắt đầu lại, Lan cũng không đủ dũng cảm để bỏ đi đứa con của mình. Lan đang sống trong những tháng ngày hoang mang chưa biết đi đâu...
Nhan sắc của Lan cũng không phải sắc nước hương trời nên cũng không có nhiều người để ý, bởi vậy Lan luôn cảm thấy cô đơn. Làm việc được một thời gian thì Lan bắt đầu nhận được sự quan tâm đặc biệt của phó phòng, gọi là anh xưng em nhưng thực ra cũng hơn Lan tới 20 tuổi. Thời gian đầu Lan nghĩ đó là sự quan tâm đơn thuần của một người lãnh đạo dành cho nhân viên cấp dưới, nhưng dần dần Lan nhận ra người đàn ông đó muốn tiến xa hơn quan hệ này.
Vì cũng quá cô đơn nên Lan dễ dàng ngả vào vòng tay của người đàn ông ấy mà chẳng một chút lăn tăn. Người đàn ông tâm sự với Lan, anh ta đã li thân với vợ trong nhiều năm, giờ sống với nhau một phần vì con cái, một phần vì chẳng muốn bị ảnh hưởng tới công việc, bởi con đường thăng tiến phía trước còn dài. Người đàn ông ấy cầu xin Lan giữ yên lặng để làm tình nhân của mình, vì yêu nhau thì phải biết hi sinh cho nhau, chờ vài năm nữa khi chức tước ổn định, người đàn ông sẽ li dị với vợ để đường hoàng công khai cưới Lan. Nghe những lời ngon ngọt đó Lan cũng đồng ý luôn, bởi Lan nghĩ trước sau gì thì cũng đám cưới, cũng là chồng mình, muộn vài năm cũng có sao, hơn nữa bây giờ để người đàn ông của mình tập trung cho sự nghiệp, tới khi kết hôn thì mình tha hồ mà hưởng phúc, Lan nghĩ sự hi sinh của mình là đúng đắn.
30 tuổi, cô cũng không đủ dũng cảm để bỏ đi đứa con của mình.
Thời gian cứ thấm thoát đưa, Lan sống với thân phận tình nhân suốt tám năm, người đàn ông của Lan từ vị trí phó phòng lên trưởng phòng, rồi lên phó Giám đốc, vẫn chưa có ý định li dị với vợ. Lan quen người đàn ông đó từ khi cô mới 23, cái tuổi rực rỡ nhất, và giờ Lan chuẩn bị bước vào ngưỡng 30, tuổi thanh xuân của Lan cứ trôi đi cùng với thân phận già nhân ngãi non vợ chồng mà cô chịu đựng. Bằng ấy năm, thỉnh thoảng Lan cũng tỏ vẻ muốn có con, nhưng người đàn ông đó đều gạt đi, nói rằng chưa phải thời điểm để sinh con, vì giờ mà sinh con thì họ cũng chưa thể kết hôn ngay được với nhau, mà để Lanmang thai một mình cũng sẽ ảnh hưởng tới công việc của Lan. Lan nghe nói vậy thì càng cảm động, nghĩ người đàn ông của mình là người có trách nhiệm, biết nghĩ cho mình, biết lo cho mình.
Tháng trước Lan thấy mình bị trễ kinh, Lan lờ mờ đoán ra lí do, thế là cô lẳng lặng một mình đi siêu âm, kết quả Lan có thai được năm tuần tuổi. Biết tin có thai lẽ ra Lan phải mừng, nhưng Lan lại cảm thấy lo lắng hoang mang, không biết có nên nói cho người tình của mình biết hay không, vì Lan biết chắc anh ta vẫn chưa hề mong muốn có con vào lúc này, vì mục tiêu trong nhiệm kì tới, anh ta phải lên được chức Giám đốc thay cho vị giám đốc già sắp về hưu. Cái thai cứ ngày một lớn, bỏ thai thì Lan không đành, thế nên Lan quyết định phải nói với người yêu về chuyện mình mang bầu. Nếu người đó không đồng ý công khai ngay lúc này thì Lan sẵn sàng đẻ và chịu điều tiếng không chồng mà chửa, để đợi người ấy lên chức Giám đốc thì mới công khai mọi chuyện. Lan nghĩ đó là cách tốt nhất và người đó sẽ đồng ý, ai ngờ khi Lan thông báo, người đó sửng cồ lên mắng Lan sao lại có thể bất cần chủ quan để có bầu vào lúc này, yêu cầu Lan nhanh chóng phải đi giải quyết cái thai.
Lan cãi lại, cô nói nhất định sẽ không chịu phá thai. Lúc này anh ta lộ rõ nguyên hình là kẻ bất nhân, anh ta tuyên bố nếu Lan không bỏ thai thì sẽ tìm điều chuyển Lan đi nơi khác, đồng thời chối bỏ trách nhiệm làm cha của đứa trẻ, Lan đẻ thì hãy tự nuôi, đừng bao giờ tìm đến làm phiền anh ta, anh ta có hai đứa con giờ cũng đã phương trưởng rồi, không muốn có thêm một đứa nữa để cho thiên hạ cười chê là phận cha già con cọc, già rồi còn ham hố.
Lan lúc này đã nhìn rõ bộ mặt của kẻ mà mình đã chấp nhận hi sinh cả tuổi thanh xuân để ở bên, để chờ đợi. Lan uất nghẹn trong lòng mà không biết nói nên lời, giờ Lan làm um lên thì chính cô cũng xấu mặt chứ có tốt đẹp gì đâu. Nếu cứ cố giữ con thì Lan sẽ bị mất việc, cuộc sống ở nơi khác chưa biết thế nào, còn gia đình bố mẹ của Lan nữa.
Nhưng Lan giờ cũng 30 tuổi rồi, cái tuổi không còn trẻ, không còn dễ để bắt đầu lại, Lan cũng không đủ dũng cảm để bỏ đi đứa con của mình. Lan đang sống trong những tháng ngày hoang mang chưa biết đi đâu về đâu. Trách mình khờ dại ngu muội thì cũng đã quá muộn rồi. Lan không thể quay lại tám năm về trước để làm lại từ đầu.