Mỗi lần đưa vợ đi đâu đó, bạn bè đều giấu giếm chê bai vợ của tôi già, bảo là tôi lấy vợ trẻ không lấy đi lấy người hơn tuổi rồi bây giờ lại già hơn chồng bao nhiêu.
Để tiếp cận, tôi che giấu tuổi tác của mình và chỉ gọi em bằng bạn bè. Thời gian đầu, tính cách của em đã khiến tôi hút hồn ngay. Em trẻ trung, ăn nói cá tính, nhẹ nhàng lại còn hay pha trò, tôi thấy người con gái này có gì đó rất thông minh, nhưng lại nội tâm, chất chứa nhiều điều trong lòng. Tôi đã chủ động tất cả các cuộc hẹn hò, hi vọng chúng tôi có thể gần gũi nhau hơn.
Rất nhiều lần em từ chối cuộc hẹn của tôi nhưng tôi vẫn kiên trì. Một người con gái mới quen mà nhận lời hò hẹn với một người đàn ông khác liên tục cũng không hay. Sự từ chối khảng khái của em càng làm tôi thích thú hơn. Tôi tò mò và muốn khám phá con người này.
Đúng là, có chơi mới biết bạn bè. Tôi và em nói chuyện tâm đầu ý hợp lắm. Ban đầu còn ngại ngần, sau thành quý mến nhau. Bạn bè của chúng tôi, cả hai đều biết, thành chơi chung. Chúng tôi cứ như thế, bất cứ hội nào tụ tập cả hai cũng có mặt và đưa đón nhau. Được một thời gian thân thân nhau rồi, tôi mới cho em biết tuổi. Em còn không tin bắt tôi mang chứng minh nhân dân ra xem thì em mới xác thực. Từ đó, em cứ bắt tôi gọi bằng chị, còn tôi thì ương bướng không thôi. Câu chuyện này trở thành giai thoại, sau này chúng tôi đều nhắc lại những cuộc tranh cãi nảy lửa khi em cứ ép tôi gọi em là chị, còn gọi tôi là em…
Thân nhau được gần 2 năm, tôi chính thức ngỏ lời yêu em. Với tôi, em là người con gái rất tốt, hợp với tôi, yêu thương và quan tâm tôi. Chúng tôi tâm đầu ý hợp từ lâu nên tỏ tình chỉ là hình thức. Hai đứa dành tình cảm cho nhau, quan tâm nhau, lo lắng cho nhau, chỉ cần cả ngày không thấy cuộc điện thoại nào là ngay lập tức gọi điện hỏi thăm xem có bị ốm hay không. Tình cảm tự nhiên đến như thế, nhẹ nhàng, chân thành…
Ngày yêu nhau, em vẫn xưng cậu tớ với tôi, tôi thấy buồn cười. Tôi ép em gọi bằng anh, em nhất định không. Em còn bảo tôi gọi em bằng chị. Câu chuyện chị em tạo ra khá nhiều câu chuyện hài hước trong cuộc sống của chúng tôi. Mãi đến sau này, khi chúng tôi đã là vợ chồng vẫn luôn trêu nhau gọi chị em.
Về nhà chồng, sống với nhà chồng, có quá nhiều áp lực từ bố mẹ chồng, em đã gầy đi trông thấy. Nhìn em tiều tụy, đen gầy và xấu hơn. Em vốn cũng không phải là xinh đẹp nên khi em gầy đi, nhìn em thật tội nghiệp. Tôi thương em nhiều, nhìn em như thế tôi xót xa trong lòng. Nhớ lại ngày em yêu tôi, nhìn em trẻ trung, phong cách. Hơn tôi 2 tuổi nhưng trẻ hơn tôi nhiều, bây giờ thì khác một trời một vực, em già và xuống sắc. Tôi cảm thấy buồn lắm…
Tôi cũng cố gắng động viên em, mỗi lần thấy em buồn vì chuyện gia đình, tôi đều phải ở bên. Tôi sợ vợ sẽ vì suy nghĩ mà càng gầy, càng kém ăn uống nên tôi liên tục nói về những chuyện vui, kể những câu chuyện ngày yêu nhau cho vợ an lòng. Ở chung với bố mẹ, tôi biết em chịu nhiều thiệt thòi nhưng tôi có làm được gì cho em nữa đâu, vì tôi chưa có điều kiện để có thể mua cho em được nhà riêng. Tôi đang cố gắng làm việc từng ngày.
Sinh con xong, người ta thì béo, nhìn trắng trẻo, nhưng bây giờ thì vợ gầy quá, xơ xác chẳng tăng được cân nào. Chăm con thơ, con quấy khóc suốt đêm làm đôi mắt vợ thâm quầng. Vợ thật sự quá vất vả vì tôi. Người đàn bà sinh cho chúng ta một đứa con đã là công lao quá lớn rồi, sự hi sinh của người phụ nữ lớn lao như vậy, đàn ông nên trân trọng tất cả.
Tôi thay vợ chăm con, làm việc nhà giúp vợ để vợ có những giấc ngủ ngon. Tôi thương người vợ của tôi khi bị thiên hạ dị nghị là vợ già, xấu hơn tôi nhiều. Người phụ nữ khi chưa chồng xinh đẹp, trẻ trung nhưng khi có con, họ gầy đi, xấu đi, già đi lại còn bị người khác chê bai, ai có thấu được nỗi lòng của người phụ nữ như vậy? Làm chồng, người yêu thương bên cạnh vợ không hiểu được chuyện đó thì hiểu chuyện gì?
Họ không làm tôi cảm thấy phiền vì vợ của mình dù vợ của họ rất trẻ trung, xinh đẹp mà lại càng làm tôi thương vợ, yêu vợ hơn.
Mỗi lần đưa vợ đi đâu đó, bạn bè đều giấu giếm chê bai vợ của tôi già, bảo là tôi lấy vợ trẻ không lấy đi lấy người hơn tuổi rồi bây giờ lại già hơn chồng bao nhiêu. Tôi chẳng hài lòng cách họ nói thế. Lòng tôi biết vậy, nhưng tôi đâu nói ra. Tôi trân trọng những gì vợ hi sinh cho tôi, tôi đâu chê bai gì vợ. Những lời khó nghe của họ khiến tôi cảm thấy xót xa.
Họ không làm tôi cảm thấy phiền vì vợ của mình dù vợ của họ rất trẻ trung, xinh đẹp mà lại càng làm tôi thương vợ, yêu vợ hơn. Tôi sẽ cố gắng dành thời gian chăm vợ con, để vợ tôi có thời gian chăm sóc bản thân, cố gắng tìm lại hình ảnh ngày trước. Có gì khó đâu nếu như thật sự yêu thương nhau và thật tâm vì nhau. Còn nếu cứ ngồi một chỗ, nhìn người khác rồi chê bai vợ mình thì quả là không đáng mặt làm chồng…