' “Mẹ ơi, chồng con đang khóc, xin mẹ vì thương anh mà thương con” | Tạp Chí Phụ Nữ

“Mẹ ơi, chồng con đang khóc, xin mẹ vì thương anh mà thương con”

Khi mẹ chồng bắt chồng đánh tôi, tôi đã phải nói rằng: “Mẹ ơi, chồng con đang khóc, xin mẹ vì thương anh mà thương con. Xin đừng làm anh khổ nữa”. Nhưng sự tha thiết của tôi không làm lay động con người sắt đá của bà.
Tôi không dám nói rằng mình bất hạnh vì mối quan hệ ngột ngạt với mẹ chồng nhưng điều đó cũng đã đủ khiến tôi phải khổ sở rất nhiều.

Bố chồng mất sớm nên hơn 20 năm nay nên chỉ mình mẹ con anh ấy nương tựa nhau. Mẹ chồng tôi là một người vĩ đại, bà không đi bước nữa mặc dù bà đẹp, sắc sảo và không thiếu người theo đuổi. Bà đã phải chịu rất nhiều tủi nhục, cả nước mắt cả máu để nuôi và dạy dỗ chồng tôi được như hôm nay. Chính vì lẽ đó, với chồng tôi, mẹ anh là một tượng đài bất khuất. Thế nên sau này khi anh nhiều lần vì có hiếu với mẹ mà phải đánh tôi, tôi đều không trách.

Nhược điểm của mẹ chồng tôi là yêu con một cách ích kỷ và đối xử với người khác vô cùng độc đoán. Bà có một cái nhìn khắt khe và tăm tối với những người xung quanh. Với ai bà cũng nghĩ họ là người không tử tế, có âm mưu, ghê gớm với mẹ con bà. Có thể trong cuộc sống bà đã gặp nhiều chuyện đau khổ nên bây giờ mới thế. 

Tôi mệt mỏi ngay từ phút đầu về làm dâu. Ngày rước dâu, bà phăm phăm đi trước cả đoàn vì sợ để con trai và con dâu đi trước thì sau này nó sẽ lấn lướt mình. Ngoài làm lễ gia tiên thì khi mọi người về hết, tôi còn phải tự làm một mâm cỗ cúng để ra mắt bố chồng trên bàn thờ. Sau hai ngày trời với bao nhiêu nghi lễ và tiệc tùng, tay chân tôi rã rời đến run rẩy vậy mà vẫn phải đi chợ nấu nướng. 
Tôi khiếp đảm khi lần đầu tiên phải tự tay giết một con gà sống. Tôi vụng về không biết cắt tiết ra làm sao rồi khi nấu nước vặt lông cũng để nước sôi bắn hết bỏng hết cả hai cánh tay. Tôi tủi thân len lén khóc. Chồng tôi thương vợ nhưng chỉ biết âm thầm đứng xa nhìn vì mẹ không cho giúp để bà thử khả năng nấu nướng của con dâu.

Sai lầm của tôi là đã trút giận lên chồng. Khi về phòng, tôi không chỉ giận anh mà còn mắng nhiếc anh thậm tệ. Anh là người trầm tính và tình cảm, anh yêu tôi nhiều như anh yêu mẹ nhưng anh lại không dám cãi lời mẹ. Anh khác với kiểu người bám váy mẹ nhưng lại tôn thờ mẹ.. 

Tôi hiểu rõ chồng mình chịu dằn vặt và khổ sở như thế nào khi luôn phải chứng kiến mẹ hạch sách vợ mà không dám nói. Anh biến thành một kẻ nhu nhược tầm thường trong mắt tôi và điều đó làm anh đau khổ. Tôi tự nhủ mình phải thông cảm cho anh và cư xử khác đi. Nhưng sau mỗi lần đụng độ với mẹ chồng, việc duy nhất khiến tôi thấy thoải mái là trút hết lên đầu chồng. Ba chúng tôi rơi vào vòng luẩn quẩn.

Mẹ chồng áp bức tôi nhiều lần đều toàn vì những lý do vụn vặt. Chỉ cần tôi cho tiêu vào thức ăn trong khi đun sôi thay vì sau khi nấu chín cũng đủ khiến mẹ chồng nổi giận. Lúc nào chạm mặt bà tôi cũng đều bị dạy bảo rất nặng lời. Vì thế hôm đó tôi đã nói “Mẹ có thể nói nhẹ nhàng với con hơn được không ạ?”. Đó cũng là câu nói dại dột châm ngòi cho tất cả mọi chuyện sau này.

Mẹ chồng tôi có cách dạy con dâu rất ác. Mỗi khi tôi bị cho là hỗn xược vì dám nói tay đôi với bà, tôi đều bị trừng trị bằng cách ăn tát. Nhưng người tát không phải là bà mà là chồng tôi. Bà bảo chồng tôi phải thay bà dạy vợ, bắt anh phải tát tôi cho đến khi nào bà hài lòng thì thôi. Chồng tôi quỳ xuống xin mẹ “vợ con hư là lỗi tại con, xin mẹ cứ đánh con” nhưng bị bà gọi là “ăn rơ với vợ để diễn trò”. 

Chồng không thể tát tôi vì anh yêu tôi, nhưng anh lại không thể không nghe lời mẹ. Còn tôi vàmẹ chồng đều im lặng một cách đầy thách thức chờ đợi anh sẽ làm đứng về bên nào. Hai chúng tôi vô tình đẩy anh vào một tình thế một mất một còn. Anh bật khóc khi trông thấy tôi đang run rẩy vì phẫn nộ chờ đợi cái tát của anh. Nhưng cuối cùng anh vẫn tát tôi. Vì nếu anh không làm thế, anh không phải là con của mẹ anh. 

Tôi tưởng tôi là nạn nhân trong nhà này nhưng hóa ra chồng tôi mới là người đau khổ nhất. Suốt cả đêm ấy ngồi bên cạnh tôi trong suy sụp ở phòng để xin lỗi, anh còn khóc nhiều hơn cả tôi. Sau lần đó, tôi không còn thấy giận chồng mà ngược lại thương anh hơn. Chính bởi tình thương độc đoán của mẹ anh mà anh trở nên nhạy cảm, cô đơn và dễ bị tổn thương thế này.

Lúc ở nhà, anh thường tránh mặt cả tôi và mẹ để khỏi phải rơi vào những tình huống khó xử. Nhưng mẹ chồng vẫn tiếp tục quá đáng, bà không muốn vợ chồng tôi vui vẻ, bà ghét thấy chúng tôi cười đùa với nhau. Đây không phải là tâm lý bình thường của những bà mẹ vì quá yêu con trai nên đố kỵ với con dâu mà là một sự độc chiếm đến đáng sợ. Những lúc ốm, bà không muốn con trai rời bà nửa phút kể cả trong lúc ngủ vì sợ lỡ đột ngột ra đi thì còn được nhìn con lần cuối.
Nhiều lúc tôi tự thấy mình vô vị và thừa thãi trong ngôi nhà này. Tôi chỉ muốn gần gũi mẹ chồng, mẹ con hòa hợp, gia đình êm ấm để chồng tôi bớt khổ tâm vì luôn phải đứng giữa nhưng sao khó quá. 

Khi bà bắt chồng tôi đánh tôi, tôi đã phải nói rằng “Mẹ ơi, chồng con đang khóc, xin mẹ vì thương anh mà thương con. Xin đừng làm anh khổ nữa”. Nhưng sự tha thiết của tôi không làm lay động con người sắt đá của mẹ chồng lấy một chút.

Lúc này tôi chẳng biết phải làm gì để thay đổi cuộc đời của cả ba chúng tôi. Tôi thấy mình như đang sống lạc đâu đó ở thế kỷ trước. Mặc dù tôi đã cố gắng nhưng mọi thứ chỉ có thể tồi tệhơn. Chẳng lẽ chúng tôi cứ phải mãi mãi đau khổ thế này?
Share on Google+

About Unknown