Nếu ai đã có gia đình, có con rồi tôi mong rằng các bạn sẽ đọc bài này để rút kinh nghiệm và không phải rơi vào hoàn cảnh như tôi. Tôi là một phụ nữ đã từng 1 lần đổ vỡ trong hôn nhân. Ngày đó tôi kết hôn khi 25 tuổi, chồng tôi hơn tôi 4 tuổi.
Tôi vốn không phải người phụ nữ thùy mị, tôi thuộc dạng cá tính, nghĩ gì nói thế nhưng nói xong rồi lại thôi. Tôi thích sự tự lập và sai lầm của tôi là vẫn giữ bản tính đó ngay cả khi lấy chồng.
Khi lấy nhau về tôi có quy định, việc ai người đó làm, việc gì tự làm được thì chồng cứ làm đừng lúc nào cũng bắt vợ phải động tay vào. Vậy nên, mỗi khi chồng đi công tác anh đều tự là quần áo, sớm ngủ dậy khi vợ con đang ngon giấc để gấp đồ và mở cửa nhẹ nhàng để đi. Nhiều hôm anh đi lúc nào tôi cũng chẳng rõ, có lẽ tôi là người vợ vô tâm, nhưng cũng vì thấy mẹ tôi lúi húi làm việc nhà từ sáng đến tối nên tôi mới ra quy định như thế để gia đình vào nếp.
Nhưng chính sự tự lập, ai làm việc người đó mà chồng tôi thấy thiếu sự quan tâm của vợ. Chính tôi đã đẩy anh ra xa tôi, tôi không khéo léo mà lại quá nóng nảy và thẳng tính. Tôi yêu chồng theo cách của riêng mình mà quên mất rằng đàn ông cũng như phụ nữ họ để ý và muốn được quan tâm từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Tôi không quản lý và khắt khe với chồng vì tôi nghĩ như vậy là tôn trọng anh và tin tưởng anh. Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, mình thiếu hỏi han, để ý thì chồng nghĩ mình không yêu họ. Vậy nên tôi khuyên các bạn hãy luôn khéo léo trong việc giữ chồng, tôn trọng chồng.
Cuộc sống gia đình mà tôi vẫn nghĩ là ổn nhưng chồng tôi lại thấy không ổn tý nào. Anh là con người tình cảm nên anh thích sự gần gũi quan tâm, còn tôi lại mạnh mẽ cá tính nên nhiều khi không tinh tế hiểu suy nghĩ của chồng.
Chúng tôi bất đồng và cãi vã nhiều hơn. Anh góp ý nhưng tôi nghe rồi lại bỏ đó, tôi chê anh mềm yếu, tính đàn bà… Bao nhiêu chuyện xảy ra trong ngôi nhà nhỏ. Chúng tôi không còn gần gũi nhau nhiều nữa, nhiều lúc cảm giác ngột ngạt khi nhìn thấy nhau và cứ thế vợ chồng xa nhau dần dần.
Rồi anh có người khác bên ngoài, khỏi phải nói tôi đã sốc như thế nào. Tôi đã nổi điên và làm ầm lên, anh cũng đã xin lỗi nhưng tôi cứ điên lên là đay nhiến anh vì tôi không thể chịu được khi nghĩ đến cảnh chồng mình ôm ấp người khác. Một hôm ảm đạm, anh đưa tôi tờ giấy ly hôn rồi bảo tôi ký vào. Anh nói anh không chịu được một người vợ vô tâm và quá bảo thủ lẫn thiếu sự vị tha như tôi. Lúc đó tôi cứ ngớ người ra, anh xách va ly bỏ đi, để lại cho mẹ con tôi ngôi nhà và những mảnh vỡ trong lòng.
Tôi bị nhiều cú sốc dồn dập làm cho đứng không vững nữa. Lúc đó tôi chỉ biết ôm lấy con mà khóc, rồi hối hận, tôi ước giá như thời gian quay lại tôi sẽ học cách làm vợ khéo léo hơn, lúc đó trong đầu chỉ có từ “giá như” vây bủa.
Anh đến với người phụ nữ đó và họ có con riêng với nhau. 3 năm sau, một lần vô tình đi siêu thị, lúc tôi đang mua hàng thì thằng bé nhà tôi chạy đâu mất. Tôi chạy đi tìm rồi như chết lặng khi thấy nó đứng nhìn trân trân vào một người đàn ông – người đó chính là bố của nó. Anh ấy đang bế đứa con riêng của mình, còn vợ mới khoác tay anh ấy tình cảm. Lúc đó trái tim tôi như bị bóp nghẹt, tôi bế con chạy đi và cố giấu nước mắt đang chực tuôn rơi.
Thằng bé thấy bị tổn thương khi bố mình đang hạnh phúc bên người đàn bà khác mà không phải mẹ của nó và người bố nó âu yếm là đứa trẻ khác chứ chẳng phải nó. Nó khóc đòi gặp bố nhưng rồi lại bảo ghét bố. Con tôi bị bệnh tự kỷ từ đó. Tôi thấy ngàn lần có lỗi với con, tôi thấy tội nghiệp cho chính nó và chính bản thân tôi. Nhiều đêm ôm con nằm khóc một mình, thấy thương con bao nhiêu tôi lại thấy mình là người mẹ tồi bấy nhiêu.
Vậy nên nếu bạn đã có gia đình, có con thì hãy vun vén, yêu thương và khéo léo giữ chồng. Hãy để con mình có một mái ấm đủ bố lẫn mẹ, đừng nghĩ anh ta là chồng mình rồi, nên không phải giữ. Đừng bao giờ nghĩ, muốn đi thì cho đi luôn… có thể bạn chịu được nỗi đau bị phản bội thật đấy, nhưng người tổn thương nhiều nhất lại là con của bạn.
Tôi nhớ cảnh hạnh phúc gia đình ngày con mới sinh quá các mẹ à...