Gọi nhầm cho vợ lúc đang ân ái với "bồ". Hai người lao vào nhau không cần biết thứ gì. Chiếc điện thoại trong túi quần Hữu rơi ra, bị đè vào phím quay số tự động, hàng chữ "Bà xã" hiện lên trên màn hình nhưng cả Hữu và Dung đều không hay biết trong khi ở đầu dây bên kia Nga đã nghe thấy tất cả.
2 năm nay, người quản giáo nghĩa trang đã quen với bóng người đàn ông gầy gầy, dong dỏng cao, gương mặt khắc khổ dắt theo đứa con gái nhỏ đến thăm mộ vợ vào mỗi buổi sáng chủ nhật. Người đàn ông cầm bó hoa cúc trắng, đặt lên mộ vợ, thắp hương và ngồi lẩm bẩm trò chuyện rất lâu còn đứa con gái còn quá bé bỏng chẳng hiểu gì cứ nhảy qua nhảy lại, chơi một mình như con chim chích. Người quản giáo mỗi lần thấy 2 bố con chỉ biết chép miệng lắc đầu thương cho gia đình trẻ đã vội dở dang người ở lại người ra đi. Nhưng ông không biết rằng câu chuyện đằng sau còn đau lòng hơn thế.
2 năm trước, gia đình Hữu vẫn là một gia đình yên ấm, hạnh phúc. Hữu lấy Nga – cô gái thôn quê mộc mạc, giản dị, hết lòng vì chồng vì con. 1 năm rưỡi sau ngày cưới, đứa con gái ra đời như món quà ngọt ngào ông trời ban tặng để gia đình nhỏ càng thêm đầm ấm, yên vui. Hữu chẳng có điều gì phàn nàn về Nga cả, dù không hợp thời và xinh đẹp như con gái thành phố thì cô vẫn là người vợ thảo hiền, đảm đang mà mọi ông chồng đều mơ ước.
Thế nhưng, sóng gió bắt đầu nổi lên khi Hữu được thăng chức lên làm trưởng phòng đại diện miền Bắc của công ty. Hữu bắt đầu có những buổi tiệc muộn, những mối quan hệ hợp tác đa dạng và nhất là thường được vây quanh bởi các cô gái quyến rũ. Là trưởng phòng trẻ nhất trong lịch sử công ty nên Hữu càng được phái nữ chú ý. Dù biết Hữu có vợ có con đàng hoàng, nhiều cô vẫn không ngại chủ động tấn công làm Hữu bối rối, đồng nghiệp nam ở công ty lại được thể trêu chọc, gán ghép.
Rồi Hữu gặp Dung – cô thư ký của bên đối tác trong một lần họp mặt. Vừa gặp Dung là Hữu bị thu hút ngay bởi vẻ tự tin, thông minh, tháo vát. Dung còn có đôi mắt sắc và hàng mi rủ, chỉ cần cô liếc nhìn một cái là toàn thân Hữu nổi da gà, tim đập thình thịch. Hữu cố che giấu những biểu hiện này nhưng không qua được mắt Dung. Lần thứ 3 đi ăn cùng nhau, Dung chờ lúc mọi người không để ý để đứng sát gần Hữu, nhẹ nhàng đặt vào tay anh mảnh giấy ghi số điện thoại.
Đam mê khiến Hữu không còn đủ lý trí tỉnh táo để suy xét đúng sai, cứ lao vào Dung bất chấp tất cả. Anh đi sớm về khuya, viện cớ họp hành để được gặp Dung mọi lúc. Hai người còn trốn đi du lịch nước ngoài với nhau hơn nửa tháng. Ở bên Dung, Hữu cảm thấy mình là người đàn ông thành đạt, tài giỏi. Mỗi khi thấy ánh mắt trầm trồ của những người đàn ông khác hướng về Dung, Hữu lại thêm tự hào. Hữu bỗng thấy chán nản dáng vẻ quê mùa, cục mình mãi không thay đổi của Nga. Hữu chán nếp sống buồn tẻ, chỉ quanh quẩn bếp núc và những câu chuyện vụn vặt của các bà các cô trong con phố.
Tuy chẳng phải thông minh, nhanh nhẹn, Nga vẫn nhận ra thay đổi trong tính cách chồng mình. Chị trăn trở nhiều ngày nhưng không dám hỏi thẳng cũng vì sợ hãi sự thật mình sẽ phải biết. Nga đành tiếp tục cắn răng chịu đựng sự ghẻ lạnh của Hữu, tiếp tục phận sự vợ hiền, chăm chồng chăm con. Cũng may còn có bé Thỏ ở bên quấn quít Nga suốt ngày nên chị đỡ tủi.
Cho đến một đêm, Hữu lấy cớ nhiều việc phải làm thêm ca để đến nhà Dung. Hôm nay Dung diện chiếc váy ngủ mỏng tang khoe thân hình hoàn mỹ khiến Hữu không sao kìm chế được. Hai người lao vào nhau không cần biết thứ gì. Chiếc điện thoại trong túi quần Hữu rơi ra, bị đè vào phím 2 nên nó quay số tự động, hàng chữ "Bà xã" hiện lên trên màn hình nhưng cả Hữu và Dung đều không hay biết.
Nga ở nhà như chết đứng khi nghe âm thanh ân ái vang lên qua điện thoại. Chị thảng thốt gọi tên chồng nhưng đáp lại chỉ là tiếng động nhơ nhớp kia mỗi lúc một to hơn. Toàn thân Nga bất động, chị ngã vật ra giường và nằm đó một hồi lâu, trong đầu chị vẫn văng vẳng âm thanh không dứt, trước mắt chị như hiện ra khuôn mặt thỏa mãn của Hữu và những gì họ làm với nhau. Chị không biết mình còn tồn tại trên đời này làm gì nữa.
Sáng hôm sau, Nga dậy sớm đưa bé Thỏ đến lớp mẫu giáo như hàng ngày. Buổi trưa, chị vào một nhà hàng Nhật sang trọng, gọi những món ănthật đắt tiền và thưởng thức chúng một cách chậm rãi. Nhà hàng sang trọng này là nơi Hữu từng tổ chức sinh nhật cho chị năm ngoái, khi đó chỉ cần nhìn giá thành các món trong menu đã khiến chị giật mình, còn hiện tại chị chỉ biết cười nhạt, nước mắt không sao rơi nổi. Bữa ăn hạnh phúc ấy có phải cũng diễn ra khi Hữu có người phụ nữ khác bên ngoài? Những món quà anh mua, bộ váy, nước hoa, phấn son có phải là của người phụ nữ khác thường dùng và anh nhìn đó mà mua theo? Nga không thể dứt ra khỏi dòng suy nghĩ miên man đó. Âm thanh họ ân ái với nhau vẫn vang lên trong đầu khiến chị muốn phát điên.
Ăn xong, Nga bắt một chuyến taxi đi vòng quanh Hà Nội rồi dừng lại ở chân cầu Long Biên. Chị đi bộ trên thành cầu, để mặc gió thổi bay làn tóc rối. Lúc này chị chẳng còn thiết gì cuộc đời này nữa...
Hữu buông rơi điện thoại khi nhận được cuộc gọi báo vợ anh nhảy cầu tự tử. Anh lao đến bệnh viện và hoàn toàn gục ngã khi thấy thi hài vợ anh. Anh ôm lấy vợ, thét gào tên vợ đến khi khản giọng nhưng chẳng còn điều gì mang Nga trở lại bên anh nữa.
2 năm nay, ký ức kinh hoàng ấy vẫn ám ảnh Hữu mỗi đêm. Hình ảnh Nga lạnh toát, không còn chút sức sống trong tay anh luôn là cơn ác mộng thường trực. Có người khuyên Hữu nên bớt đau buồn mà đi bước nữa nhưng anh biết mình có dùng cả cuộc đời này cũng không trả hết nợ cho Nga. Người chồng tội lỗi như anh không xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Hiện giờ Hữu chỉ còn cách chăm sóc bé Thỏ thật tốt để không phụ lòng người vợ vì mình mà chọn cách quyên sinh.