Kinh doanh, có "chân thương" thì cũng có "gian thương", lắm kẻ bán buôn tình yêu giả, hoặc chỉ bán vài ba lạng nửa cân, còn lại chỉ độn thêm đau thương tan nát để kiếm lời vài xu hạnh phúc.
Tình yêu đôi khi được ví như một cuộc kinh doanh đầy rủi ro, thế nhưng người ta lại sẵn sàng bỏ vốn không ngần ngại, đơn vị cho và đơn vị nhận luôn là những giá trị không đồng đều về cả lượng và chất, họ đem vài cân quan tâm trao đi chỉ để đổi về một giây ánh nhìn lạ lẫm. Con người ta tìm nhau chỉ để cùng nhau lấp đi những chông chênh cô đơn trong cuộc sống, xua đi những sợ sệt khi cái một mình làm tối lòng lý trí, khi mà một vài cảm xúc quá dư thừa còn vài cảm xúc khác lại thiếu thốn đến khô cạn.
Suy cho cùng họ cũng chỉ là sinh vật yếu đuối được khỏa lấp bằng thứ áo mạnh mẽ mong manh không che nổi gió, những con người "giả dối" khoe cái nụ cười vô ưu mà thảng thốt "vẫn ổn" trước mặt những kẻ "giả dối". Dối chi những cô liêu trống thiếu của bản thân, vì dối vì giấu nên người ta có biết đâu, vì người ta không biết nên cứ e dè không dám tặng lại. Con người ta cũng lạ thật, cứ biệt lập cảm xúc của mình rồi tạo ra những cảm xúc khác, vậy nên cô đơn cứ mãi cô đơn vì đi đến cùng trời cuối đất rồi thì vẫn quay về với cái quạnh quẽ.
Tình yêu ấy, phải đem ra bày trưng để người ta còn thấy, muốn bán tình yêu mà lại giấu cất thì làm sao người ta biết mà kì kèo mua bán cho được, kinh doanh thì cần phải dũng cảm liều lĩnh, và kẻ kinh doanh tình yêu là những kẻ cần dùng nhiều hơn cái lượng bình thường ấy. Người kinh doanh giỏi là người biết vượt qua những lần thất bại, người yêu tốt là người biết vượt qua những lần tình phụ, chín lần lỗ sẽ có một lần lời, và cái lời ấy lại gấp đến chín lần những lỗ lã, vậy nên hãy cứ vựt mình lên khi vấp váp, biết đâu sau lạc lối là một con đường rộng dài bằng phẳng.
Kinh doanh, có "chân thương" thì cũng có "gian thương", lắm kẻ bán buôn tình yêu giả, hoặc chỉ bán vài ba lạng nửa cân, còn lại chỉ độn thêm đau thương tan nát để kiếm lời vài xu hạnh phúc. Ấy đấy, tình yêu cũng lắm nhỏ nhen toan tính, chỉ vì một cái tôi ích kỉ mà giẫm nát một cái tôi khác, vậy nên khoảng cách giữa người với người cứ ngày càng hở miệng rộng hơn, ngờ vực... nghi ngại...dằn dè... vì đã mất đi niềm tin nhẹ tựa nắng.
Tình yêu là món hàng khó bán, nhưng bán được rồi không biết kẻ mua có trân trọng nâng niu hay chán chê lại vứt vào một xó xỉn nào đó, lỗi tại người bán trao nhầm cũng tại kẻ mua quá hờ hững vô tâm nên đến cuối đường tình yêu vẫn không có mặt ở đó. Yêu rồi, bán rồi, mua rồi thì nên gìn giữ, đâu phải thứ nào cũng có nhiều để có thể mua thêm, đời người dài ngắn cũng như một ván cờ, kết thúc nhanh hay chậm đôi khi không phải ta quyết định là được, tình yêu cũng vậy, nhưng ta có nhiều cách để đi tốt hơn chứ không phải cứ khoanh tay bó gối đi một ván cờ mờ mịt.