' Mẹ mệt rồi, mẹ đừng làm nhiều nữa! | Tạp Chí Phụ Nữ

Mẹ mệt rồi, mẹ đừng làm nhiều nữa!

Mẹ ơi... Những ngày không bố là những ngày quá đỗi vất vả. Bờ vai đã có lúc rã rời vì gánh nặng chông chênh, con tim đã có lúc yếu lòng thổn thức vì vết thương không kịp lành, nay lại giằng xé bởi đằng đẵng những lắng lo không sao ôm hết.
Những ngày không bố, mẹ dặn mình sống thật kiên cường, mạnh mẽ. Nỗi sợ ngày ấy với mẹ, là thấy các con thiếu thốn mặc cảm, buồn tủi mà tội nghiệp. Một mình mẹ nai lưng kiếm tiền, bận rộn công việc nhà cửa, bận rộn bữa cơm – con chữ, gánh nặng đè lên vai mẹ, chất tầng cùng quẫn đáng thương.
Những ngày không bố, mẹ lặng lẽ cận kề bên con trẻ, lời nói mẹ khuyên, bài học mẹ dạy, mẹ ôm luôn vai trò của bố, lúc dịu dàng, lúc nghiêm khắc, trên tất cả, là chất chứa thương yêu vô bờ.

Những ngày không bố, thương mẹ sớm tối một mình lẻ bóng cô đơn, quẩn quanh đi làm, quẩn quanh căn nhà góc bếp, có buồn khổ cũng một mình giữ, không chia sẻ, cũng chẳng trách than.

Những ngày không bố, bóng đèn có hỏng, nước có rỉ vòi, việc nặng quá sức, ôi mẹ, mình mẹ cam hết... Những ngày trời trở bão gió, ánh mắt phảng phất lo âu, hoang mang của mẹ, căn nhà vốn đã trống trải nay như tha thiết cần người đàn ông chắn giữ.

Những ngày không bố? Còn nhiều hơn thế phải không mẹ? Sau vẻ bình thản, ôn nhu của mẹ, sau những cái vỗ vai nhắc chúng con gắng sức, chắc có lẽ, đã là những đêm trăn trở, vực mình kiên cường bước tiếp - vì con, vì tương lai, vì mẹ chỉ có một cuộc đời!

Mẹ ơi! Tuổi xuân của mẹ?

Mẹ ơi! Niềm vui của mẹ?

Và mẹ ơi! Nụ cười rạng rỡ ngày nào của mẹ?

Con biết đi đâu để tìm lại cho mẹ đây? Mẹ nghỉ đôi chút đi mẹ. Mẹ mệt rồi! Đừng, đừng làm nhiều quá. Mẹ biết không cái nỗi lòng của những đứa con? - Bất lực nhìn mẹ gồng mình chống chọi với cuộc đời khắc nghiệt này, con tim sục sôi song chẳng làm được gì khi chúng còn quá đỗi bé nhỏ.

Qua rồi mẹ ơi, những ngày ngụp lặn trong buồn đau, mộng mị. Con vẫn sống là bởi có mẹ. Mẹ con ta bước qua từng ấy bậc thềm trống trải, bụi mờ khuất lối. Chỉ cần, nhìn thấy bóng dáng của mẹ, gương mặt của con, chúng ta - như những chiếc bóng không rời, trung thành một bước hai bước, lặng lẽ bên đời mà kiên cường vực sống.

Cảm ơn đời cho con có mẹ. Cảm ơn vì mẹ là mẹ. Và cảm ơn, vì đó là những ngày không bố!
Share on Google+

About Unknown