Giờ thì tôi không còn quan tâm đến lỗi lầm của chồng nữa mà quan trọng nhất rằng giờ chúng tôi đang hạnh phúc. Tôi đã thắng khi mạo hiểm đánh cược hạnh phúc của mình vào anh.
Nhìn chồng cười thật tươi dắt tay đứa con trai vừa lên hai tuổi vui chơi trong công viên mà tôi mỉm cười hạnh phúc. Tôi không dám chắc vào tương lai sẽ ra sao nhưng giờ tôi tôi thấy mãn nguyện và hài lòng với sự lựa chọn và gia đình của mình. Dù rằng, chồng tôi đã từng khiến trái tim tôi vụn nát, tôi đã ngập chìm đau đớn và cả tủi nhục. Thế nhưng, anh đã làm được điều anh nói, anh đã dùng thời gian để hàn gắn lại từng mảnh vụn trong tim của tôi.
Tôi và chồng từng là bạn học đại học với nhau. Anh theo đuổi tôi suốt những năm học đại học bằng rất nhiều “chiêu”. Thế nhưng phải đến khi nhận tấm bằng đại học tôi mới gật đầu làm người yêu anh. Đôi khi tôi nghĩ mình chẳng đến mức quá xinh đẹp hay tài giỏi để khiến anh phải miệt mài theo đuổi đến như vậy. Bởi lẽ, chồng tôi là người khá điển trai, anh lại hài hước, vui tính và giỏi giang. Với vốn kiến thức của mình, anh nhanh chóng tìm được công việc tốt với mức thu nhập cao. Chúng tôi yêu nhau được hai năm thì tính đến chuyện kết hôn. Nói thực, tôi vẫn chưa muốn làm đám cưới nhưng anh vẫn cố gắng thuyết phục vì muốn hai đứa nhanh về chung sống dưới một mái nhà.
Nói thêm về khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau, đó thực sự là những ngày tháng rất tuyệt vời. Anh yêu thương và chăm sóc tôi một cách nhiệt tình, chân thành. Dù bận rộn thế nào, mỗi sáng anh đều đón tôi đi ăn sáng rồi đưa đi làm, chiều lại đón về. Từ bữa ăn đến giấc ngủ của tôi đều được anh chu đáo quan tâm. Anh cởi mở và chia sẻ với tôi mọi điều từ tình cảm đến công việc. Khoảng thời gian hai năm chúng tôi chưa hề cãi nhau và giận nhau lâu vì cả hai đều chín chắn và biết nhường nhịn lẫn nhau. Đó cũng là lý do tôi đồng ý làm đám cưới dù chưa hề muốn chút nào.
Hôm ấy, chúng tôi đi thử váy cưới tại một cửa hàng khá sang trọng. Tôi đang ngập chìm cảm giác hồi hộp và hạnh phúc khi lần đầu được khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy thì bỗng có chuông tin nhắn. Đó là một số máy lạ, nội dung tin nhắn hẹn tôi ra ngoài nói chuyện với giọng rất gấp gáp và nghiêm trọng. Tôi khá bất ngờ nhưng cũng vội vàng đi ra ngoài. Chồng thấy tôi hốt hoảng nên cũng chạy theo tôi mà chẳng kịp nói lý do.
Điểm hẹn là một quán cà phê khá kín đáo. Tôi hơi chột dạ khi bước chân vào và thấy một cô gái khá trẻ và xinh ngồi chờ sẵn ngay gần cửa. Chỉ kịp chào hỏi qua loa, tôi đã sốc và như có cảm giác bị rơi từ trên trời xuống khi nghe cô gái ấy nói: “Chị va anh Q sắp cưới nhau rồi đúng không? Chúc mừng chị nhưng tôi cũng muốn nói cho chị biết một điều. Chồng sắp cưới của chị chẳng phải người tốt đẹp gì đâu. Anh ta đã ăn nằm với tôi từ lâu rồi, giờ chán chê lại quay về cưới chị. Tôi định không nói đâu nhưng anh ta phủi tay nhanh quá. Tôi đã dâng hiến cho anh ta mọi thứ vậy mà anh ta bỏ rơi tôi không một chút lưu luyến. Thậm chí tôi từng bỏ đi đứa con của mình…”
Lời của cô gái chưa dứt thì người tôi rất mực yêu thương, tin tưởng, chồng sắp cưới của tôi cũng đã theo kịp tôi và chạy đến nơi. Tôi chỉ biết ngồi im và bóp nghẹn lấy trái tim mình, nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi. Anh và cô gái ấy nhìn nhau và không biết nói gì. Thái độ của anh cho tôi biết lời của cô ấy nói không hề sai. Ngay cái giây phút ấy, tôi đã không đủ bình tĩnh và kìm nén được cảm xúc của mình mà tát thẳng vào mặt anh. Anh quỳ sụp xuống dưới chân tôi rồi nói: “Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em nhưng anh chỉ yêu duy nhất mình em. Anh biết mình khốn nạn và mang tội lớn. Nhưng xin em hãy cho anh cơ hội, đám cưới của chúng mình sắp diên ra rồi, hãy cho anh cơ hội được sửa sai và bù đắp cho em. Anh nguyện dùng cả cuộc đời mình để khiến em hạnh phúc…”
Khi ấy, tôi chỉ lạnh lùng nhìn anh và đáp: “Sẽ không có đám cưới nào diễn ra nữa.”
Tôi đã nhốt mình và khóc liên tiếp mấy ngày liền. Tôi đã đau đớn và ê chề đến mức nào. Có đánh chết tôi cũng không thể tin được người như anh lại có thể làm những chuyện động trời ấy. Tôi tưởng mình đã hiểu anh nhưng hóa ra chỉ toàn là hiểu lầm, thật đau đớn biết bao nhiêu.
Anh đã gửi hàng trăm tin nhắn và cuộc gọi đến cho tôi, nội dung chỉ là cầu xin tôi tha thứ và để đám cưới vẫn được diễn ra. Tôi thực lòng không biết phải làm gi bởi biết mình vẫn yêu và không muốn mất anh vào lúc này. Nhưng tôi lo sợ khi giao hạnh phúc của mình vào tay người đàn ông phản bội tôi trắng trợn suốt thời gian qua.
Cuối cùng, tôi vẫn đồng ý làm đám cưới với thái độ hết sức lạnh lùng và chán ghét anh. Có thể khi ấy tôi chỉ nghĩ đến bố mẹ và người thân tôi chứ hoàn toàn không nghĩ mình sẽ tha thứ cho anh. Giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật quá mạo hiểm với quyết định ấy.
Anh hiểu thái độ và những hành động của tôi cũng như nhận mọi lỗi lầm của anh. Mặc cho tôi cứ vô cảm, hờ hững, anh kiên nhẫn chăm lo cho tôi từng bữa ăn và giấc ngủ. Anh vẫn ngọt ngào và nhiệt tình với tôi như ngày yêu nhau. Ngoài thời gian đi làm, hầu như anh dành mọi thời gian ở nhà để chăm sóc và quan tâm tôi. Anh cắn răng chịu đựng những lời cay nghiệt, sỉ vả của tôi mỗi khi tôi không kiềm chế được khi nhớ về chuyện cũ. Có những lần tôi đã day dứt khi quá lời và có những hành động quá đà với anh nhưng anh vẫn cắn răng im lặng. Một lần, anh nói thầm bên tai tôi vì nghĩ rằng tôi đã ngủ rồi: “Em trừng phạt anh thế nào cũng được, anh có thể chịu đựng và chấp nhận tất cả. Chỉ cần em vẫn cho anh cơ hội thì anh tin anh sẽ làm em được hạnh phúc.”. Sau câu nói ấy, tôi đã suýt ngồi dậy và ôm chầm lấy anh. Tôi biết, tôi đã hoàn toàn bị anh làm mềm lòng.
Sau hôm ấy, tôi mở lòng và đồng ý để anh có cơ hội sửa sai. Không phải nói cũng biết anh đã vui sướng đến thế nào. Thế rồi chúng tôi có con, cuộc sống cứ êm đềm trôi. Anh yêu thương và chăm sóc hai mẹ con tận tâm nhất có thể. Tôi đã tha thứ lỗi lầm cho anh và chấp nhận anh. Đã một thời gian khá dài trôi qua, tôi cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện với cuộc hôn nhân này. Tôi tin mình đã có được nhiều thứ khi cho chồng cơ hội.
Tôi không dám chắc tương lai thế nào, nhưng nhìn chồng và con trai vui đùa hạnh phúc tôi thực sự vui vẻ và thoải mái trong lòng. Đàn ông có thể có những lầm lỗi nhưng quan trọng nhất là họ biết quay về và sửa sai lỗi lầm của mình, đó mới là điều quan trọng nhất. Cũng có thể sau sự cố ấy mà chồng tôi và tôi đã biết trân trọng hạnh phúc hiện tại mà mình đang có hơn. Mong rằng, tổ ấm của chúng tôi mãi ngọt ngào như bây giờ.