' Sốc với tự thú của một gái bao… | Tạp Chí Phụ Nữ

Sốc với tự thú của một gái bao…

Nhưng giờ, tôi thấy bản thân mình không biết nên làm gì cho những tháng ngày tiếp theo: Trả thù đàn ông hay chấp nhận cái chết treo trên đầu?
Tôi đắn đo nhiều khi viết những dòng này, hay ho gì chuyện vạch áo cho người xem lưng, nhưng thực ra nếu không viết ra được, cũng không nói ra được thì trong lòng tôi như có một khối đá đeo, cái khối đá có lên là “lương tâm” đè nặng. “Lương tâm” với một gái bao mà nói, thì phải có “lương” tức là tiền thì “tâm” mới có để mà đáp lại. Tôi chỉ khác với gái làng chơi ở chỗ, người ta bán sỉ còn tôi thì bán lẻ. Nhưng giờ, tôi thấy bản thân mình không biết nên làm gì cho những tháng ngày tiếp theo: Trả thù đàn ông hay chấp nhận cái chết treo trên đầu?

Cách đây năm năm, tôi cũng vì cuộc sống có nhiều biến cố, giải thích ra thì cũng lại bị dư luận chửi vào mặt vì tội tham ăn lười lao động, vậy nên dù gì thì chuyện tôi trở thành một gái bao cũng chẳng có gì phải bao biện, vì lý do có viện ra trăm ngàn cớ thì cũng chỉ một cái cớ duy nhất: Muốn có nhiều tiền mà không phải động chân tay đầu óc.
Tôi làm gái “bao” được năm năm, và cái giá phải trả là cả cuộc đời...
Tôi cũng có học, là sinh viên của một trường cao đẳng nghệ thuật, công việc biểu diễn nên cũng hay đi nhiều và được giao du với những người có tiền. Họ có tiền, tôi có nhan sắc, tuổi trẻ, họ thích tôi, tôi thích cái ví của họ, trắng phớ ra là như thế. Người đàn ông đầu tiên chu cấp cho tôi là một người trung niên đã có gia đình, có con và hơn tôi khá nhiều tuổi. Anh ta rất tử tế với tôi, mua sắm cho tôi không thiếu thứ gì kể cả là một căn chung cư nhỏ và toàn bộ chi tiêu của tôi hàng tháng. Anh ta rất tốt chỉ có điều anh ta có tính hay ghen khủng khiếp, lại già hơn tôi quá nhiều nên mỗi lần đi ra ngoài cùng nhau tôi cứ thấy ngại ngùng vì ngoại hình chênh lệch, tôi thì còn trẻ, thích anh ta thì cũng có nhưng bảo yêu thì không. Nên tôi hơi ấm ức vì cái thói ghen tuông chiếm hữu và hay cho người theo dõi tôi rất mệt mỏi.

Tôi còn trẻ nên cũng có những mối quan hệ của mình chứ, vậy nên khi đó anh ta càng cấm tôi lại càng muốn thoát ra, tôi đã cặp bồ với ngay ông đối tác của anh ta trong một lần đi tiệc.

Khi ấy, tôi cũng nói với ông bạn đối tác là “em không còn tình cảm với anh ấy nhưng anh ấy cứ ép buộc em” để hai người làm cách nào đó mà thỏa thuận với nhau, thú thực tôi dự định nếu tôi không thoát được ra thì tôi sẽ gọi điện về nhà anh ta mách vợ anh ta là anh ta nuôi bồ nhí rồi chuồn cho êm, nhưng không hiểu hai người đó nói gì với nhau mà từ đó tôi không còn bị đeo bám, còn cái nhà thì ông bạn đối tác bảo trả lại cho anh ta, ông ta sẽ mua cho tôi căn khác để ở, nghĩ mình còn trẻ, lại dễ dàng có được cái mình muốn nên tôi cũng trả lại giấy tờ và căn nhà để đến với bồ mới.

Bồ mới tôi rất phóng khoáng và không ghen tuông, nhưng ông ta lại có một sở thích bệnh hoạn đó là thích “chia sẻ” người tình, kiểu “đổi vợ đổi chồng” mà trên báo vẫn hay nhắc, thực tế ngoài đời còn khủng khiếp hơn. Ông ta yêu chiều tôi và không muốn tôi đi diễn nữa, ở nhà chăm sóc sắc đẹp và tiệc tùng cùng giải trí với ông ta.

Nhưng càng ở gần con người ấy tôi lại thấy sợ và thấy mất an toàn vì thói lang chạ của ông ta. Có một lần tôi dính bệnh phụ khoa sau khi làm “chuyện ấy” với ông ta. Tôi đi khám mới ngã ngửa ra là mắc bệnh lậu, mà trước đó tôi chỉ quan hệ với mình ông ta. Quá hận kẻ mang bệnh cho mình, tôi đã nói chia tay và như lần trước, cũng chẳng lấy đi của ông ta cái gì để đổi lấy tự do. Đàn ông giờ khôn lắm, muốn có nhà có cửa á thì phải làm con mèo ngoan trong động, còn nếu muốn bay nhảy thì cứ để hết lại, để anh còn đầu tư cho em đến sau! Vậy đấy, thế nhưng tôi cũng không cần, bởi vì tiền ông ta cho tôi hàng tháng tôi cũng thừa tiêu xài, sống với gã người tình mắc bệnh tình dục tôi cũng thấy sợ…

Sống một mình một thời gian tôi cũng thấy không ổn lắm vì tiền tiêu mãi cũng hết, vả lại ngoài công việc đi diễn ra tôi chẳng biết làm gì, vậy nên lại cùng mấy nhỏ bạn bắt mối diễn lại để kiếm “nhà tài trợ”. Và lần này tôi đã bị trả giá đắt vì lối sống sai lầm của mình…

Tôi vẫn biết mình sống vậy là không đúng, tự trong thâm tâm tôi thấy nhục nhưng vì bản thân tôi đã quen có được những đồng tiền quá dễ dàng nên tôi không thể chấm dứt được cuộc sống dễ dãi như vậy. Tôi gặp anh ta, một thiếu gia đất Mỏ, nhà chẳng có gì ngoài tiền, cái gì cũng biết chơi, còn trẻ, rất thoáng chi nên tôi không có lý do gì để từ chối một người đàn ông như vậy.

Ở bên anh ta tôi biết được nhiều thứ mà trước giờ chưa thử qua: hút cần, chơi ma túy đá, thậm chí là đã hít heroin, cả hai cùng làm chuyện ấy rất “phê” nên tôi không hề có cảm giác sa đọa hay tội lỗi gì, có những khi chúng tôi thuê một khách sạn bay lắc thâu đêm, rồi lại chơi ma túy rồi làm chuyện ấy, mà tôi khi ấy cũng không biết là đã “làm” với ai nữa, vì khi phê thuốc cái cảm giác ham muốn nó trỗi dậy, không thể kiềm chế được.

Cuộc đời tôi cứ trượt dài như thế cho đến một ngày anh ta đến nói với tôi “Em đi khám đi xem sao, anh dính rồi!”. Tôi còn không hiểu “dính” là dính cái gì, vặn hỏi mãi thì anh ta cũng không nói, tôi đành phải đến phòng khám để làm xét nghiệm.

Cuộc đời đã trả giá tôi hay tôi đáng bị trừng phạt, tôi hận anh ta, hận cuộc đời, hận tất cả lũ đàn ông khốn nạn đã khiến tôi dính “hát” (HIV). Tại sao lại là tôi? Tôi đâu đến mức khốn nạn quá mức mà mới có 23 tuổi đầu đã phải chấm dứt cuộc đời? Tôi còn quá trẻ, tôi đã kịp sống tử tế đâu? Tôi còn phải lấy chồng, có những đứa con nữa mà? Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy? Ngoài đời biết bao ả đàn bà còn lang chạ, xấu xa hơn tôi mà họ vẫn lấy được chồng, sinh con và sống cuộc đời hạnh phúc, tại sao tôi lại bị trả giá như vậy?
Share on Google+

About Unknown