' Nỗi khổ của một anh chồng có vợ béo | Tạp Chí Phụ Nữ

Nỗi khổ của một anh chồng có vợ béo

Cô hộ sinh bế con ra cho tôi, tôi ôm con la làng như thế bởi cái bụng sau đẻ của vợ béo của tôi giống như người ta mang thai tháng thứ 7.
Tôi tuy là người thích sự hoàn hảo nhưng lại có một khuyết điểm không thể che giấu. Đó là có một cô vợ béo. Khổ nỗi vợ tôi không hề nghĩ cô ấy béo mà chỉ hơi mập, mặc dù chính xác ra là cân nặng của vợ xấp xỉ tôi.

Mọi người cứ nghĩ, một bên 1m72, một bên 1m6, một bên là đàn ông, một bên là phụ nữ mà lại nặng bằng nhau. Nghĩ đến hình ảnh này, tôi phải nhấp một ngụm bia để lấy lại bình tĩnh. Còn vợ tôi thì tủi thân nên phải tự thưởng cho mình một ly chè trong tủ lạnh để an ủi.
Trong thời gian mang thai, chính tôi là người khuyến khích vợ ăn nhiều để con được khỏe mạnh. Nhưng tôi không ngờ tác dụng lại to lớn và lâu dài theo đúng nghĩa đen đến thế. Khi nhảy vào phòng hậu phẫu thăm vợ, tôi đã rất ngạc nhiên vì thấy họ vẫn chưa mổ. Tôi chỉ vào bụng vợ hoang mang “Sao thế, sao chưa mổ?”. Vợ tôi càu nhàu bảo mổ rồi. Cô hộ sinh bế con ra cho tôi, tôi ôm con la làng “Ối bác sĩ, bác sĩ có để sót bé nào trong bụng vợ tôi nữa không thế?”. Bởi cái bụng sau đẻ của vợ giống như người ta mang thai tháng thứ 7.

Tôi đâu phải là anh chồng vô tâm ngờ nghệch, có nhiều người nhầm như tôi. Khi hai vợ chồng bế con đi đâu, họ lại thốt lên “Con mới bé tí đã mang thai lại rồi cơ á?”. Vợ tôi xấu hổ cười đỏ mặt, tôi phải bào chữa cho “Cảm ơn bác, nhà có điều kiện, cứ đẻ mà nuôi”.

Trong thời gian nuôi con bằng sữa mẹ, vợ tôi là người chịu khó ăn uống để có nhiều sữa cho con. Tôi thấy hiếm có người nào lại có quyết tâm và động lực trong khoản ăn uống đến thế. Thậm chí ngay cả khi con đã bỏ bú, động lực ấy vẫn không hề thuyên giảm.
Ngày ăn ba bữa chính cùng gia đình, cộng thêm vô số bánh trái, chè cháo mà cô ấy bắt tôi mua về nhà. Chưa kể không biết trong lúc đi làm cô ấy có lén ra ngoài ăn vặt lần nào nữa không. Mỗi lần đi mua thức ăn cho vợ, tôi phải bảo với các cô bán hàng là “Nhà có đám cháu dưới quê lên chơi”. Nếu không họ sẽ không tin một mình vợ tôi có thể ăn hết số đó.

Kết quả là bây giờ mỗi lần ngồi lên xe máy, nếu có vợ đi cùng thì không biết phải để con ngồi ở đâu vì vợ đã chiếm hết 2/3 yên xe. Ngồi trước thì vướng chân tôi, ngồi giữa thì không đành để con phải ngộp thở trong mớ thịt và mỡ nhập nhằng khó phân biệt giữa vòng 1 và vòng bụng của vợ. Giá mà tôi có thể đứng lái xe để nhường chỗ cho hai mẹ con thì cả nhà đã được thường xuyên đi chơi với nhau hơn.

Tình trạng không mấy thoải mái của vợ cũng là một trở ngại lớn trong chuyện vợ chồng. Dù muốn vợ đến mấy nhưng chỉ cần chiêm ngưỡng thân hình to lớn xấp xỉ gấp hai lần tôi của vợ, bỗng dưng tôi lại sợ vã mồ hôi vì thấy mình nhỏ bé. Ngày xưa tôi phong độ có tiềm năng là thế, nhưng giờ so với vợ chỉ như lấy dùi cui mà dạy khủng long. Những lúc ấy tôi mới thấm thía câu “vợ béo chồng gầy, thằn lằn ôm cột” của người xưa. Người xưa lúc nào cũng nói đúng cấm cãi. Đã có lúc tôi cảm giác như bao nhiêu xương sườn mình đã gãy gập và găm hết vào lồng ngực. Sướng đâu chưa thấy, chỉ thấy phải thở hộc tốc bằng cả tai cả mũi cả miệng để sống sốt cái đã.

Vợ béo của tôi mà biết tôi nói xấu cô ấy thế này thì thế nào cũng giận. Mà mỗi lần giận cô ấy lại phải tự an ủi bằng thức ăn. Luôn thể nói cho mọi người biết, tôi không hẳn là người chồng vô tâm. Tuần 3 buổi chiều tôi cùng vợ đến phòng tập, nhưng không phải đến để động viên khích lệ tinh thần mà làm nhiệm vụ đưa nước, thức ăn cho cô ấy mỗi lần giải lao. Chế độ ăn lúc tập rất “nhẹ”, chỉ là vài lon coca và mấy thỏi sô cô la để tránh mất sức.

Nói đi cũng phải nói lại, tôi khác những người hay chỉ trích cô ấy béo. Vì tôi là chồng, tôi có thể nhìn xa hơn đằng sau cơ thể nặng nề và lớp mỡ của vợ là một người lúc nào cũng hết lòng vì gia đình và mọi người xung quanh. Thế nên, đã nhiều lần tôi đau khổ nói với vợ béo “Anh chỉ có một khuyết điểm duy nhất nhưng lại không thể sửa chữa vì khuyết điểm đó không nằm trên người anh, à mà thôi… thức ăn đây, em cứ ăn”.
Share on Google+

About Unknown