' Vợ à! Em có thể mạnh mẽ nhưng xin em đừng lạnh lùng... | Tạp Chí Phụ Nữ

Vợ à! Em có thể mạnh mẽ nhưng xin em đừng lạnh lùng...

Vợ à, em có thể mạnh mẽ nhưng xin em đừng lạnh lùng, anh yêu vợ và anh muốn em như trước đây, hãy là người vợ hiền dịu, nhẹ nhàng thôi em nhé.
Gửi vợ thân yêu!
Từ ngày chúng ta lấy nhau về có lẽ đây là lần đầu anh viết thư cho em, vì ngày mai anh đi công tác ba ngày nên anh nghĩ tốt nhất là để em đọc bức thư này khi anh đi vắng như vậy cả hai sẽ có sự bình tâm suy nghĩ và hơn nữa anh và em sẽ đỡ ngại nhau hơn.

Kể từ ngày lấy nhau về, anh hạnh phúc lắm vì lấy được cô vợ xinh xắn đảm đang như em. Lúc mới cưới hai vợ chồng đã trải qua những khoảnh khắc thật ngọt ngào, em hôn anh mỗi sáng trước khi anh đi làm, em nấu bữa cơm nóng hổi chờ anh về ăn. Anh đã rất hạnh phúc và tự hào về mái ấm của mình.

Mỗi ngày em vất vả đi làm nhưng về nhà em vẫn lo toan chu đáo, anh thương vợ lắm. Khi chúng mình có con và con bắt đầu được 4 tuổi, anh đã phải xa gia đình nhiều vì tính chất công việc buộc anh phải đi xa. Em ở nhà với con, em thay anh chăm sóc con, em vừa làm mẹ vừa làm bố lúc anh đi vắng.

Thực sự anh cảm kích lắm, thương em lắm, từ ngày có con em bận hơn nên vợ chồng không còn nhiều thời gian tình tứ bên nhau nữa, con quấy con nghịch, công việc khiến em đau đầu hay cáu gắt thì lấy đâu ra tâm trí để yêu chiều anh. Anh hiểu, anh cảm thông với vợ nhiều lắm.

Rồi một ngày anh ngỡ ngàng khi ngủ dậy thấy em trèo lên tủ bếp thay bóng điện, em ngồi cắt dây điện để nối lại khi nó bị đứt. Anh đứng trên cầu thang lặng lẽ quan sát em. Em để yên cho anh ngủ mà không nhờ anh giúp, có lẽ anh đi nhiều quá nên khiến em mạnh mẽ hơn. Em đã không còn cần anh với những việc mà trước đây em chưa từng làm nữa rồi. Anh vừa chạnh lòng vừa thương vợ.

Giờ mưa gió em không còn sợ hãi nữa, nửa đêm em dậy đi chốt cửa, bấm đèn đi khắp nhà để kiểm tra điện đóm, cửa chính. Em không còn nép mình ôm anh khi sấm chớp ầm ầm như trước đây nữa, trong đêm anh mở mắt quan sát vợ. Vợ anh thay đổi thật rồi, em mạnh mẽ hơn nhiều rồi, anh vừa mừng vừa buồn, xa chồng em thiệt thòi quá.
Rồi một ngày, hai vợ chồng đi ăn, lúc ăn có bà cụ đến bán hàng. Ở cái Hà nội này, ngày nào chúng ta cũng thấy nhan nhản những bà cụ, ông cụ hay trẻ em bán hàng như vậy. Ban đầu là lòng thương cảm nhưng sau dần dần nhiều người trở nên ngó lơ họ. Ngày xưa khi yêu nhau, khi thấy cảnh tượng đó em xót xa, anh quan sát thấy em nhìn họ với ánh mắt cảm thông, em buồn nhìn theo họ.

Nhưng hôm nay, cũng có người đến bán hàng như vậy, em không thèm nhìn họ lấy một cái và em cáu gắt khi họ nài nỉ. Em nói to như quát: “Đã bảo không mua mà”. Anh sững sờ, nhìn bà cụ tội nghiệp lụi cụi quay đi, anh đã kịp lấy tiền lẻ và mua cho bà thỏi kẹo cao su. Em nhìn anh hơi ngỡ ngàng rồi em bảo: “Anh mua làm gì, ngày nào chẳng có nhan nhản người đi bán như vậy, họ thật phiền”.

Anh lặng im không nói gì, đêm hôm đó anh đã suy nghĩ rất nhiều. Ánh mắt đáng thương của bà cụ cứ khiến anh ám ảnh, anh không trách em việc em không mua cho bà cụ vì anh cũng hay từ chối họ, giờ việc bán hàng đó thực sự đã khiến nhiều người khó chịu khi cứ ăn mà cứ bị năn nỉ, mời chào. Anh chỉ buồn về thái độ và sự thay đổi của em, có lẽ làm mẹ, làm vợ phải lo lắng đủ thứ nên em mới trở nên lạnh lùng như vậy.

Vợ à, em có thể mạnh mẽ nhưng xin em đừng lạnh lùng em nhé. Anh yêu vợ và anh muốn em như trước đây, hãy là người vợ hiền dịu, nhẹ nhàng thôi em nhé. Sau lần này, anh sẽ xin về làm gần nhà, anh sẽ chăm lo và bảo vệ em, che chở cho em. Anh xin lỗi vì đã khiến em phải làm những việc mà đáng lẽ anh- một người chồng phải làm.
Yêu em!
Ký tên: Ông xã
Share on Google+

About Unknown