Tôi trào nước mắt vì kế hoạch trả thù người yêu quá vô liêm sỉ của anh. Anh đã đợi đến 3 năm sau, khi tôi đã 28 tuổi và vừa bị anh lấy đi đời con gái.
Cách đây hơn 4 năm, tôi và anh quen nhau. Sau khi tìm hiểu và yêu được 5 tháng, tôi nhận ra tình cảm của mình gần như là giảm dần đều từng ngày. Trong khi anh luôn nói yêu tôi thì tôi lại nghĩ mọi cảm xúc của mình rất giống với một cơn cảm nắng.
Ở tôi không có sự yêu thương hay nhớ nhung mãnh liệt hay ghen tuông giận dỗi. Sự hiện diện của anh bên tôi nhiều lúc làm tôi thấy chán và gò bó. Vì tôi khá bảo thủ và truyền thống nên ngoài những vuốt ve cơ thể, tôi không để anh đi quá giới hạn. Không có sự ràng buộc thể xác nên tôi khá tự tin trong tình cảm, tôi quyết định chia tay anh.
Tôi đã quen và yêu một người đàn ông khác ngay sau đó không lâu. Trong khoảng thời gian này hầu như không lúc nào chúng tôi được yên thân vì anh liên tục níu kéo muốn quay lại. Mặc dù tôi khẳng định yêu và muốn ở bên người mới nhưng anh vẫn lì lợm xuất hiện mọi lúc mọi nơi.
Anh gọi điện nhắn tin liên tục buộc tôi phải khóa sim đổi số điện thoại. Mất liên lạc anh chạy đến cố thủ ở cơ quan tôi, thậm chí liều lĩnh lên gặp thủ trưởng nhờ gọi tôi ra gặp. Tôi mắng mỏ xin xỏ anh đủ kiểu đều không được. Khi tôi cấm anh đến cơ quan, anh lại chạy về nhà tôi. Mặc mưa dầm nắng dãi, anh cứ đứng dưới cổng nhà tôi khóc lóc đòi sống đòi chết.
Tôi ở bên người mới được 7 tháng thì cũng nhận ra được nhiều điểm không hợp. So với người cũ thì người mới ích kỷ, cá nhân hơn rất nhiều. Tôi phân vân lựa chọn giữa một người mình yêu và một người yêu mình. Trong khi đó lại bị xiêu lòng bởi người cũ nên tôi quyết định quay lại với anh.
Với lần yêu thứ 2 này, tâm thế của tôi rất khác. Thứ nhất, tôi không còn “đứng núi này trông núi nọ”. Thứ hai, tôi so sánh và nhận thấy anh ấy có những điểm mà những người đàn ông khác không dễ dàng làm cho bạn gái của mình. Ví dụ như tôi bảo anh phải giữ gìn cho tôi cho đến tận lúc tôi tự nguyện thì anh cũng ngoan ngoãn làm theo mặc dù phải kiềm chế rất nhiều. Cơ bản vì anh hiểu rõ tôi coi trọng trinh tiết đến thế nào.
Hoặc tôi bắt anh phải đi chợ, nấu cơm, dọn nhà, thậm chí là giặt đồ lót của tôi trong khi tôi đi chơi với hội bạn gái anh cũng làm. Rồi những khi trời nắng, những lúc trời mưa, không cần biết anh đang ở xa hay gần, miễn tôi cần anh và gọi thì anh đều có mặt. Anh đã làm tôi cảm thấy mình không khác gì nữ hoàng.
Nhưng điều tôi không ngờ là ẩn sau con người tử tế của anh là một bản chất cáo già nhẫn tâm. Đằng sau sự kiên nhẫn và tràn đầy yêu thương của anh đó là ý định trả thù lúc nào cũng nung nấu. Tôi làm sao ngờ được khi anh mất công đóng kịch suốt 3 năm trời.
Ngày 10/3 vừa rồi là sinh nhật anh. Trước đó anh có thủ thỉ rằng muốn được tôi tặng cho lần đầu tiên vào ngày sinh nhật, và đây cũng sẽ là dấu mốc để cho đám cưới sẽ diễn ra của chúng tôi. Trong khi tôi còn đang phân vân mặc dù rất yêu và đã xác định cưới anh thì vào ngày 8/3 anh đã làm tôi hoàn toàn ngã gục vì cảm động.
8/3 anh mang hoa đến tặng cho tôi một chậu hoa cúc Ba Tư. Anh bảo hoa chính là tôi, là tượng trưng cho sự trong trắng. Anh chỉ tặng tôi có thế nhưng lại tặng cho mẹ tôi cả lẵng hoa còn lớn hơn và quà. Khi tôi giả vờ ganh tị thì anh bảo anh biết ơn mẹ vì mẹ đã sinh ra tôi và cho anh được gặp tôi. Trước hành động đó của anh, tôi quyết tâm đồng ý lấy anh làm chồng.
10/3 vào sinh nhật anh, tôi trao cho anh lần đầu tiên của mình tại khách sạn. Khi đó tôi còn tưởng anh sẽ quỳ xuống và cầu hôn tôi như lời anh đã nói thì thay vì rút trong túi ra chiếc nhẫn, anh lại rút ví ra ném cho tôi mấy tờ 500 nghìn.
Anh ném vào mặt tôi với khuôn mặt đắc thắng và nụ cười hoang dại. Anh bảo tôi là kẻ phản bội và phải trả giá. Anh liên tục hỏi tôi vì sao ngày xưa đang yêu anh lại bỏ đi yêu người khác mất 7 tháng? Tiền mà anh ném cho tôi là số tiền đền bù thiệt hại.
Cả người tôi lạnh toát và cứng đờ vì thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước mặt tôi là một người nào khác hay một con quỷ chứ không phải người yêu tôi chỉ đôi phút trước.
Sau khi trấn tĩnh được đôi chút, tôi mới bật khóc và hỏi anh vì sao hận tôi mà vì sao không bao giờ nói và vì sao phải chịu đựng chiều chuộng tôi suốt 3 năm sau đó đến bây giờ mới chia tay. Anh bảo không phải anh yêu tôi mà anh phải kéo dài thời gian để sau khi chia tay tôi sẽ trở thành một “gái già hết đát”. Tôi giật mình trào nước mắt vì kế hoạch trả thù người yêu quá vô liêm sỉ của anh.
Đúng, nếu chia tay 3 năm trước tôi vẫn là một cô gái 25 tuổi trong trắng trẻ trung. Nhưng anh đã đợi đến 3 năm sau, khi tôi đã 28 tuổi và vừa bị anh lấy đi đời con gái. Anh còn nhẫn tâm nhếch mép giễu cợt là tôi hãy chăm sóc chậu hoa cúc Ba Tư thật tốt và hàng ngày hãy ngắm hoa và hổ thẹn vì tôi đã không còn trong trắng như ý nghĩa của hoa.
Khi anh bỏ đi, tôi vẫn nằm lại khách sạn cho đến cả nửa ngày sau đó để có thể tiêu hóa hết bi kịch mà anh vừa gây ra. Tới bây giờ tôi vẫn không thể tin được mình vừa bị trả thù bởi người mà mình đã yêu, tin tưởng và chuẩn bị lấy làm chồng. Nghĩ lại thì tôi đã làm gì sai để anh ta phải nuôi hận suốt một thời gian dài cơ chứ?