Tôi đang sướng! Tôi muốn vào nơi nhiều chị em nhất này để chia sẻ câu chuyện hoang đường, rất hoang đường của đời tôi.
Nếu các vị tin, thì các vị phải biết cuộc đời này còn đầy những chuyện éo le oái ăm hoang đường hơn chuyện của đời tôi nhiều.
Nếu các vị nghi ngờ, thì cứ coi đây là truyện viết đọc cho vui, xả stress, đừng thắc mắc chi cho hại não.
Chuyện của tôi và em đây:
10 năm trước tôi cưới em, trong sự ủng hộ, vun vén của hai bên gia đình. Em thua tôi ba tuổi. Trước khi cưới, chúng tôi đã có ba năm yêu đương mặn nồng với nhiều kỷ niệm bên nhau.
Được cha mẹ hai bên giúp đỡ, cộng với khoản tiết kiệm sau vài năm làm việc của tôi và em, chúng tôi vừa mới cưới đã có nhà riêng, tiện nghi đầy đủ. Em rất xinh và có duyên, tôi cũng đẹp trai. Tôi làm cho một tập đoàn, em làm cho chi nhánh một ngân hàng, thu nhập của hai vợ chồng đều thoải mái.
Hai năm đầu, chúng tôi rất hạnh phúc khi tận hưởng cuộc sống của một cặp vợ chồng son. Chúng tôi cũng dự định có con ngay sau khi cưới nhưng chờ hoài không thấy. Trừ giờ làm việc, còn đi đâu, làm gì, chơi gì, vợ chồng cũng quấn quýt kè kè như sam.
Rồi em cũng có thai. Khỏi phải nói chúng tôi đã vui mừng như thế nào. Nhưng ông trời không thương. Chúng tôi mất con vì em bị sẩy lúc mới được ba tháng. Em khóc hết nước mắt. Tôi cũng buồn, nhưng phải ráng gắng gượng mạnh mẽ để an ủi vợ.
Nỗi đau mất con vừa nguôi ngoai thì tôi được cấp trên cử sang Nhật học nâng cao một năm với lời hứa hẹn trở về sẽ thăng chức, nắm một vị trí quan trọng về chuyên môn.
Và, có lẽ bước ngoặt của đời tôi, hay đời chúng tôi, bắt đầu từ đây.
Chắc quý vị cũng đoán được chuyện gì xảy ra sau khi tôi sang Nhật.
Ban đầu tôi không muốn đi, nhưng em khuyến khích, bảo chỉ có một năm rồi cũng qua nhanh thôi, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng. Vậy mà ngày đưa tôi ra sân bay, em vẫn bịn rịn khóc sưng cả mắt. Tháng ngày bên ấy, chúng tôi vẫn thường xuyên gọi điện trò chuyện, hoặc chat, những lúc bận không chat được với nhau thì gửi mail.
Tôi yêu em, tôi nhớ em. Xa em, tôi vẫn luôn an lòng vì biết tính vợ mình ngoan hiền, xưa nay chỉ biết có mình. Thời còn yêu nhau, cũng lắm kẻ ve vãn nhưng em chỉ biết có mình tôi thôi. Ai theo đuổi, ai tán tỉnh em đều về kể cho tôi nghe hết. Vì vậy, tôi rất yên lòng vùi đầu vào học tập và công việc. Và từ chối cả những cám dỗ, bởi trong một năm ngắn ngủi ở xứ người đó, có một cô gái tỏ vẻ thích tôi và nhiều lần bật đèn xanh nhưng tôi luôn tìm cách lảng tránh, giữ tình đồng nghiệp trong sáng.
Rồi 12 tháng đó cũng qua. Tôi về, em ra sân bay đón, rơm rớm nước mắt, vùi đầu vào ngưc. Vợ chồng son lâu ngày gặp lại, tưởng còn mặn nồng hơn cả thủa mới yêu.
Tôi tràn trề hạnh phúc, mãn nguyện với tình cảm và công việc được khoảng hai tháng thì sự cố xảy ra. Nó đến bất ngờ quá. Nó làm tôi chết lặng.
Một sáng tôi có việc ra ngoại thành thăm anh bạn thân. Nhà bạn có mảnh vườn trồng cây rất đẹp. Đối diện bên kia hàng rào là vườn của một nhà nghỉ dạng du lịch sinh thái. Ngồi bên này có thể thấy một dãy phòng nghỉ trông ra vườn.
Tôi ngồi uống trà với bạn ngoài vườn, đang nói chuyện vui vẻ thì sững sờ không tin vào mắt mình khi thấy em cặp tay tay giám đốc chi nhánh của em vào một phòng bên kia. Họ líu ríu thân mật tình tứ lắm, không hề để ý thấy chúng tôi.
Có lẽ những người đã từng bất ngờ phát hiện chồng/vợ ngoại tình sẽ hiểu cảm giác của tôi lúc đó. Sững sờ, ngơ ngác, bàng hoàng, không thể tin được, không biết phải làm gì. Tôi cứ ngồi thần người ra, làm bạn ngạc nhiên, phải nhắc.
Tôi nhờ bạn lấy máy quay, nhờ thêm em bạn rồi đi cùng sang cái nhà nghỉ kia. Tôi không nhớ bằng cách nào chúng tôi đã lọt được vào tận cái phòng đó, để thấy chúng nó… Tôi cũng không hiểu sao lúc đầu hùng hổ như vậy, mà lại chỉ nhìn một cái rồi quay đầu bỏ đi thẳng.
Tôi gọi về cơ quan xin nghỉ mấy ngày rồi tìm đến một resort thuê phòng, tắt điện thoại, vùi đầu ở đó mấy ngày liền. Sau này nghe kể lại em và gia đình tìm kiếm tôi khắp nơi.
Sau mấy ngày, tôi bật điện thoại. Hàng loạt tin nhắn. Tôi không đọc cái nào. Tôi hẹn em về nhà nói chuyện.
Đến lúc đó, tôi rất tỉnh táo. Tôi về, vào phòng khách, em đã ngồi chờ sẵn, thấy mắt sưng húp, mặt mày, phờ phạc. Tôi ngồi xuống đối diện em và hỏi:
– Vì sao?
Em ôm mặt khóc, không trả lời.
– Vì sao?
Tôi chỉ nhớ rõ những lời mình nói, vì tôi nói rất ít. Tôi nhớ sau vài lần hỏi “vì sao” mà không nhận được câu trả lời, tôi đứng lên định bỏ đi thì em sụp xuống ôm chặt chân tôi giữ lại, vừa khóc vừa nói. Qua cái đống ngôn từ lộn xộn ấy, tôi cũng hiểu ra câu chuyện mà đến giờ tôi cũng không biết trong đó có bao nhiêu % là sự thật.
Hôn nhân đã là quá khứ. Còn chăn rau là hiện tại. Nhiều khi chúng ta sống một cách tử tế thì cuộc đời thật tầm thường. Nhưng khi chúng ta bất cần rồi thì lại có nhiều màu sắc thú vị lắm.
Em bảo lúc tôi mới sang Nhật, lão xếp cũng tán tỉnh đong đưa nhưng em luôn giữ khoảng cách. Nhưng một buổi trưa đi ăn tiệc với đồng nghiệp, xe em bị hư nên em gọi taxi. Em buồn nên uống nhiều. Lúc tan tiệc về, lão xếp tình nguyện lái xe đưa về. Lão đưa em vào thẳng khách sạn. Em say quá nên không biết gì…
– Rồi sau đó? Tại sao không tố cáo? Nếu ngại mang tiếng, tại sao không chấm dứt?
Em lại khóc, bảo sau đó lão xếp xin lỗi, năn nỉ. Chung cơ quan, ra vào đụng mặt, lão cứ săn đón, em thì trống vắng bơ vơ…
– Em đã ngủ với nó bao nhiêu lần rồi?
Em gục mặt không đáp, rồi nói sau khi tôi trở về, em đã nói với lão xếp là chấm dứt quan hệ. Hôm mà tôi phát hiện là bữa hẹn hò cuối cùng của cả hai trước khi kết thúc hẳn… ( ha ha, có tin được không???)
Lúc đó em còn nói gì nữa, đại loại “em mãi mãi chỉ yêu mình anh”, “tha thứ”, “đừng bỏ em”… nhưng tôi quá chán chường và khinh bỉ, không muốn ở lại nghe thêm nữa.
Tôi lên lầu dọn đồ đạc cá nhân. Em gào khóc, định lao đầu vào tường. Để thoát khỏi cái mớ lầy nhầy lúc đó, tôi giữ em lại, nói thật nhẹ nhàng: “Anh yêu em. Anh không nghĩ rằng chúng mình sẽ chia tay nhau. Nhưng anh cần có thời gian để bình tâm lại, để chuyện này trôi qua. Hãy cho anh ba tháng, nhé em”.
Tôi đi, đến nhà bạn tá túc, rồi gọi điện thoại cho người nhà em để có người lên sống với em, kẻo em nghĩ quẩn làm chuyện dại dột. Hôm sau, tôi tới tòa hỏi và nộp đơn xin đơn phương ly hôn.
Trong thời gian sau đó, tôi lên kế hoạch trả thù thằng sếp lăng nhăng của em.
Có người bạn khuyên tôi làm ầm lên, gửi đơn tố cáo kèm bằng chứng là cuốn băng cho nó mất chức, cho nó nhục nhã với đồng nghiệp, người quen… Tôi nghĩ như vậy thì thường lắm, lúc nào làm chả được.
Tôi có một kế hoạch khác cần phải tiến hành trước. Những thằng sếp ngày nay hầu hết đều máu gái. Vì dục vọng của bản thân, chúng nó cứ như ruồi nhặng ve vãn tán tỉnh bất chấp các em cấp dưới đã có gia đình hay chưa. Phải cho chúng nó nếm nỗi đau mà chúng nó đã gây ra cho người khác.
Tôi thuê người tìm hiểu thông tin về vợ nó để tính cách chinh phục.
Ngày đó cũng có nhiều người thân nói tôi nên tha thứ, cho nhau một cơ hội hàn gắn, ngay cả cha mẹ tôi cũng tỏ ra bao dung khi em tới năn nỉ khóc lóc nhờ khuyên nhủ tôi. Có lẽ họ tiếc cho tình cảm đẹp giữa chúng tôi trước đó. Nhưng tôi thì khác. Tôi vẫn yêu em nhưng tôi cũng quá hận em. Tôi không đủ đại lượng, đủ vị tha để có thể quên cái cảnh vợ mình trần truồng làm tình với gã đàn ông khác. Quay lại sống với em và cố gắng quên nó đi ư? Tôi không làm được, chắc chắn là không. Vì vậy, nếu tôi muốn sống tiếp, thôi thì đành đường ai nấy đi.
Qua sự cố này, tôi rút ra được một bài học, dù chua chát nhưng là sự thật mà dường như vài quý ông trên đây cũng đã rất thấm thía: Đàn bà, vốn dĩ rất yếu mềm, cảm tính và dễ sa ngã. Không có người phụ nữ chung thủy, chỉ có người phụ nữ chưa có cơ hội phản bội mà thôi!
Trở lại kế hoạch chinh phục vợ thằng sếp lăng nhăng kia. Tôi rất nhanh có khá đầy đủ thông tin. Cô ấy thua tôi hai tuổi, đã có một con trai bốn tuổi, cha mẹ làm giáo viên nhưng lại là cháu ruột của một quan chức có thế lực trong ngành ngân hàng… (chắc ngày xưa thằng sếp lăng nhăng này nó tán cũng vì cái thế này chăng). Tôi còn biết một số chi tiết khác về sở thích như cô ấy thích đầm hoa, áo hoa, bông tai và vòng cỗ dạng chuỗi dài, thích ăn đồ Tây, xem phim rạp, nghe nhạc Trịnh…
Có lẽ tôi sẽ không nói thêm nhiều hơn về cô ấy – nạn nhân đầu tiên của tôi trong một chuỗi dài dằng dặc những phụ nữ đang có chồng mà tôi đưa lên giường sau này. Riêng với cô ấy, đến nay thật lòng tôi vẫn áy náy. Cô ấy vô tội. Nhưng biết làm sao được, lúc đó tôi chỉ khao khát trả thù, cho thằng khốn nạn kia thấm thía những gì mà nó đã “tặng” tôi.
Lần đầu tiên “tình cờ” gặp mặt, tôi sững sờ bởi vẻ đẹp rất hiện đại và cá tính của cô ấy. Tôi thấy ngạc nhiên cho thằng khốn nạn kia, vợ đẹp như vậy, có con trai rồi mà vẫn đi lăng nhăng ở ngoài (sao lúc đó tôi khờ khạo quá đi mất). Có lẽ tôi đã gặp may vì cô ấy cũng đang chán chồng (hay tôi có sức cuốn hút với phụ nữ), chỉ sau ba tháng ra vẻ điên cuồng theo đuổi vì tiếng sét ái tình với vài món quà đắt tiền, và sau cái lần tôi chìa cái giấy tòa thông báo thụ lý vụ ly hôn của tôi cho cô ấy xem, tôi đã đưa được cô ấy vào nhà nghỉ, vào cái phòng đã đặt sẵn máy quay lén.
Tôi chấm dứt ngay với cô ấy vì những gì cần có đã có. Tôi gửi bản sao cuốn băng sex và vài tấm ảnh chụp những lúc khác tôi và cô ấy vui vẻ cà phê, nhà hàng, xem phim… bên nhau cho thằng sếp. Người giúp việc của nhà nó báo cáo lại cho tôi biết nó về lồng lộn lên, mặt đỏ tía tai làm ầm ĩ lên với vợ. Nó còn khóc nữa chứ, ha ha ha. Cô ấy cũng không vừa, đốp chát “ông ăn chả thì bà ăn nem đấy”, “ly hôn đi”. Đó là bởi trước khi nó tòm tem với vợ tôi, cô ấy đã từng vài lần phát hiện ra nó ngoại tình.
Nhưng nó là thằng hèn. Bị vợ cắm sừng mà không dám ly hôn, chắc sợ ông chú của vợ triệt sự nghiệp. Nhưng tôi không tha cho nó. Tôi thực hiện bước thứ hai. Tôi làm đơn tố cáo, gửi kèm bằng chứng tới đơn vị nó, cơ quan chủ quản cấp trên, đảng ủy… Tôi thuê người đứng trước cổng cơ quan nó từ sáng sớm, ai vào làm việc cũng dúi cho một tờ “truyền đơn” kể tội nó dẫn gái vào nhà nghỉ bị bắt quả tang. Và dĩ nhiên, tôi không quên gửi bản sao cuốn băng cho vợ nó, tức tình nhân – cũng là nạn nhân đầu tiên của tôi.
Nó không dám ly hôn nhưng cô ấy dám. Và dĩ nhiên, chú của cô ấy không tha cho nó. Sau này tôi nghe kể lại là nó mất vợ con, mất chức, bị kỷ luật đảng…
Còn em, cũng không còn mặt mũi nào làm việc ở đó nữa. Em bỏ việc.
Trở lại vụ ly hôn của em và tôi. Sau cú sốc ở cơ quan này thì không thấy em đòi tự tử nữa, cũng không thấy em cố gắng xin tôi tha thứ và hàn gắn với tôi nữa. Chuyện ly hôn ở tòa diễn ra khá nhanh bởi với các vụ ly hôn vì chồng/vợ ngoại tình này 100% là tòa chấp thuận (dĩ nhiên cũng có chút tác động từ phía tôi cho diễn tiến nó nhanh hơn he he). Chúng tôi không có con cái, tài sản chung chủ yếu là căn nhà thì tôi tự nguyện để cho cô ấy. Thế là xong!
Tôi chuyển công tác vào SG để làm lại cuộc đời. Một cuộc sống hoàn toàn mới, đầy chinh phục, thử thách, và đam mê, và hưởng thũ. Tôi đã nghĩ không bao giờ gặp lại em nữa. Nhưng đời không ai biết được chữ ngờ. Hai năm trước tôi lại gặp em ở cái đất này.
Ngày đó, ly hôn xong, tôi chuyển công tác vào SG. Tôi muốn đến một môi trường sống hoàn toàn mới, để có thể nhanh chóng quên đi vết thương lòng. Hơn nữa, vào đây tôi có nhiều cơ hội để phát triển sự nghiệp của mình hơn. Chưa kể, tôi có một số mối quan hệ xã hội tốt, có thể hợp tác làm ăn bên ngoài.
Trả thù rồi, dứt bỏ quá khứ với người vợ một thời tôi hết mực tôn thờ rồi, bạn nghĩ tâm trạng tôi thế nào? Vui ư? Không! Buồn chán và trống rỗng ư? Cũng không!
Tôi trả thù thằng sếp của em, vì tôi nghĩ lẽ công bằng ở đời là thế, có vay thì có trả. Tôi chia tay em, vì tôi không quên được cái cảnh tệ hại kia. Một khi quên không được, sống với nhau cũng chỉ làm khổ nhau hơn mà thôi. Tôi không muốn cả đời mình phải sống trong giận hờn, oán trách, day dứt.
Bỏ lại quê nhà và em sau lưng, tôi ra đi với bài học thấm thía và cay đắng về tình yêu, về lòng người. Như tôi đã nói, tình cảm chỉ là một dạng cảm xúc. Nó có thể tự thân thay đổi hoặc bị biến dạng bởi hoàn cảnh. Không có người phụ nữ chung thủy, chỉ có người phụ nữ chưa có cơ hội phản bội. Những tháng năm sau này, càng tiếp xúc với nhiều dạng phụ nữ, tôi càng thấy điều đó đúng.
Tôi tập trung vào công việc và kinh doanh vì có thực mới vực được đạo. Tôi gặp nhiều may mắn và mọi chuyện đều rất ổn.
Về tình cảm, tôi đã thề với lòng là sẽ không cưới vợ thêm lần nào nữa, nếu có quen ai thì cũng chỉ chơi bời cho nhẹ lòng.
Nửa năm đầu tiên ở SG, tôi không hề để ý tới bất cứ một cô gái nào vì không có hứng thú. Nhưng đúng là đời, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo. Có một cô bé mới ra trường vào cơ quan tôi làm việc lại tình nguyện say nắng tôi. Tôi không tán nhưng tôi không tu. Cho tôi thì tôi hưởng. Thật không ngờ cô bé đó còn là con gái. Nhưng tôi vẫn nói thẳng với cô bé đó là đừng chờ đợi hy vọng gì ở tôi vì tôi không tin vào phụ nữ, tôi không muốn lập gia đình, tôi chỉ thích một cuộc sống tự do. Rồi cô bé đó nghỉ việc, nhắn cho tôi cái tin: “A độc ác lắm”. Tôi cười, delete tin nhắn ngay, không thấy cảm giác gì.
Kể ra đến lúc đó, tôi vẫn là một thằng tử tế, bởi sau khi cô bé ấy đi rồi, tôi cũng chẳng có hứng thú tán tỉnh ai nữa. Chỉ cho đến khi tôi gặp cô thứ hai thì lối sống của tôi mới thật sự thay đổi.
Cô ấy là phó giám đốc một công ty đối tác của tôi. Duyên dáng, tự tin, đã có chồng và con gái. Sau những lần gặp trao đổi công việc, một ngày tôi mời cô ấy đi ăn trưa như hai người bạn thân tình. Chúng tôi có uống một chút rượu. Không biết vì rượu, vì khung cảnh lãng mạn của nhà hàng hay vì thấy tin tưởng tôi mà cô ấy trải lòng hơi nhiều.
Có lẽ, cô sẽ không trở thành nạn nhân của tôi nếu không đưa ra những tuyên bố cao ngạo nhuốm đầy màu đạo đức giáo điều về tình cảm như ghét người ngoại tình, tin vào sự chung thủy, tin vào hạnh phúc gia đình, tình nghĩa vợ chồng, rồi nào là cô ấy yêu mái ấm của mình…
Tôi ngồi nghe mà cười khẩy trong lòng. Cái máu chinh phục thời cưa đổ vợ thằng sếp trỗi dậy. Nào có lâu gì, chỉ cần hai tháng trời theo đuổi quyết liệt, và cô ấy đã đổ cái rụp!
Bắt đầu từ đó, cuộc sống của tôi, bên cạnh công việc, kiếm tiền, tiêu tiền cho những sở thích riêng là niềm vui săn gái. Tôi săn gái có nguyên tắc, phải đẹp, nữ tính (hoặc cá tính), có học thức, con nhà lành và đặc biệt tối kỵ gái bia ôm, mát xa.
Đời thật oái ăm. Tôi đã đi xa để quên em, cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại. Vậy mà tái ngộ nhau ở chốn này. Hai năm trước, chúng tôi tình cờ chạm mặt tại sân bay TSN khi em đang đi cùng chồng sắp cưới.
Gần bốn năm cách xa biền biệt, ngỡ rằng đã lãng quên, nhưng giây phút tình cờ nhìn thấy em trong nhà ga quốc nội, thật sự tôi vẫn choáng váng.
Tôi cố giữ nét mặt lạnh lùng như lâu nay vẫn vậy. Có lẽ tôi đã quay đi, đi thẳng, nếu như cạnh em không có anh chàng hói đầu ấy.
Một điều thật lạ lùng. Đã chủ động ly hôn, đã đường ai nấy đi, không còn là gì của nhau nữa, mà sao nhìn thấy em bên người đàn ông khác, tim vẫn nhói đau. Cứ nghĩ kinh qua bao cuộc tình, mình chai sạn lắm rồi mà. Nhưng đúng là anh chàng hói đầu nhìn có vẻ trí thức hiền lành ấy đã níu bước chân tôi lại.
Tôi đứng một chỗ, nhìn em. Và phản ứng của em làm tôi ngạc nhiên. Sau phút sững sờ, em quay qua nói nhỏ gì đó rồi đưa valy cho anh kia, chắc là bảo ra phía trước đợi, rồi tiến thẳng tới chỗ tôi.
Em cười. Thì tôi cũng cười. Em hỏi:
– Anh sao rồi?
– Anh vẫn thế. Anh ấy là chồng em à?
– Không, nhưng tụi em sắp cưới.
Tôi chúc mừng em. Em không cười nữa, bảo cho em số điện thoại. Tôi đọc như một cái máy. Em nói sáng hôm sau sẽ gọi cho tôi. Tôi gật đầu như một cái máy. Và không nhớ em rời đi như thế nào.
Tôi ra xe mà thẫn thờ. Tài xế vừa chạy xe chạy đến đầu đường NVT, điện thoại tôi đã reo. Tôi mở máy. Là em!
– Ừ, anh đây.
– Anh quay lại đón em đi. Tối nay thuê khách sạn giùm em. Anh đừng hỏi gì, em sẽ nói sau
Tôi bảo tài xế vòng xe lại, đón em, đưa vào một ks ngay trên đường NVT.
Chúng tôi xuống nhà hàng của ks. Trong đầu tôi lúc đó cứ lởn vởn một ý nghĩ “phải chăng là duyên nợ, là tình cũ không rủ cũng tới”… Chỉ ngồi một chút, chúng tôi lên phòng. Đã lâu lắm rồi, tôi mới thức trắng đêm chỉ để nói chuyện.
Một đêm trắng ấy, có rất nhiều nước mắt, có rất nhiều ngậm ngùi. Em đã kể lại gần như cuộc sống của bốn năm xa nhau cho tôi nghe.
Trong khi tôi rời quê vào SG, em cũng lựa chọn con đường đi thật xa để chạy trốn thực tại. Em sang Úc học Master hai năm. Sau đó em sang Mỹ để học tiếp lên PhD. Em chỉ biết vùi đầu vào học và học, vì những dư âm từ cuộc hôn nhân buồn bã của chúng tôi vẫn còn chưa phai mờ.
Ở nhà, cha mẹ và người thân em lo lắng cho con gái, sợ cứ học và học mãi, tuổi thì đã quá băm rồi sẽ ở không suốt đời nên tìm cách mai mối cho em cái anh hói đầu này, bạn của anh họ em, một kiến trúc sư bằng tuổi tôi nhưng vẫn chưa lập gia đình. Những lần em về nước thăm nhà là anh chàng này lại “tình cờ” xuất hiện. Dường như anh ta thuộc dạng hiền lành, khù khờ về kiến thức xã hội, chỉ biết chuyên môn với công việc, lại khá dễ tính. Anh ta có biết chuyện ngày xưa của em và tôi nhưng chỉ sau lần đầu gặp em thì đã si như điếu đổ và có vẻ bất chấp.
Gia đình muốn em lấy anh ta, cứ làm đám cưới đi rồi sang Mỹ hoàn tất học vị PhD. Em thì chán nản chuyện tình duyên, sợ cha mẹ buồn, thấy anh chàng kia cũng là trí thức hiền lành nên buông xuôi, nghĩ sao cũng được. Lần này em cùng anh ta vào SG là để ra mắt người cha già của anh ta (anh ta chỉ còn cha) trước khi em lại quay sang Mỹ học.
– Vậy lúc nãy em đi với anh, anh ta đâu? Rồi còn chuyện ra mắt?
Em bật khóc: “Em không hề yêu anh ta. Có thể anh không tin, nhưng đến giờ em còn chưa cho anh ta hôn em. Lúc đó, em mặc kệ. Gặp anh rồi, em mặc kệ. Em không muốn xa anh nữa. Em sẽ không ra mắt nhà anh ta nữa”.
Tôi im lặng, chỉ biết ôm em mà lòng thật đau đớn. Người yêu một thời của tôi, người vợ một thời của tôi. Tại sao chúng tôi phải gặp nhau trong cái cảnh chán chường này? Lẽ ra giờ này chúng tôi đã có con, những thiên thần bé nhỏ, có thể là hai đứa rồi cũng nên.
Tôi cũng kể cho em nghe cuộc sống của tôi, dĩ nhiên chủ yếu là chuyện công việc, làm ăn. Em nghe say mê lắm, em hỏi kỹ lắm. Và dù tôi đã cố tình không muốn kể, em vẫn hỏi về chuyện tình cảm của tôi. Đã từng có nhiều phụ nữ tra hỏi tôi, nhưng với em, tôi vẫn khó trả lời nhất.
– Sao anh không lấy vợ đi?.
– Ừ thì anh cũng quen vài người nhưng không hợp.
– Chả lẽ anh cứ ở như vậy?
Tôi im lặng. Em rưng rưng…
Hôm sau, chúng tôi đi Đà Lạt. Em chỉ còn hơn một tuần ở Việt Nam. Một tuần ở Đà Lạt là những ngày thật điên rồ mà cho đến giờ, nhắm mắt lại tôi như vẫn nhớ rõ từng giây, từng phút. Chúng tôi lao vào nhau, yêu như chưa từng được yêu, gấp gáp, hối hả. Chúng tôi như cậu bé, cô bé mới lớn, tò mò, ngỡ ngàng, khao khát, đam mê. Không ai nhắc lại chuyện cũ.
Tôi còn nhớ một sáng tỉnh dậy, quờ tay sang bên không thấy em đâu, tôi đã hoảng hốt đến mức nào. Tôi vùng dậy, tim đập thình thịch, và chỉ thở phào khi thấy em trong nhà tắm. Cũng có sáng tôi thức dậy trước em, lòng rưng rưng khi thấy nước mắt còn như đọng thành vệt trên mắt em và trên gối.
Rồi một tuần điên rồ ấy cũng qua đi. Chúng tôi quay về SG. Em phải về nhà để chuẩn bị sang Mỹ. Tôi đưa em ra sân bay. Hai đứa đi bên nhau. Lặng lẽ.
– Anh không cùng em về quê để tiễn em đi được. Giữ gìn sức khỏe.
– Em biết. Anh cũng thế nhé.
Em nhìn tôi, buồn thăm thẳm. Tôi giả vờ khúc khắc ho, quay mặt đi.
Rồi em sang Mỹ. Có một điều đến giờ em chưa biết và đến giờ tôi vẫn đang cười thầm mình sao mà sến và ủy mỵ đến thế. Ngày em lên máy bay, tôi cũng có mặt, đứng ở một góc khuất của sân bay đó mà thầm đưa tiễn em.
Em đi rồi. Tôi có thời gian tĩnh tâm ngồi nhìn nhận lại lòng mình.
Tôi nhận ra rằng mình còn yêu em đến chừng nào. Có lẽ khoảng thời gian bốn năm xa nhau, hai đường hai ngả, mỗi người là một cuộc sống riêng hoàn toàn đó đã ít nhiều xóa mờ đi những ám ảnh đau buồn trong tôi. Nếu như ngày mới phát hiện ra em phản bội, tôi đã nghĩ rằng cả đời này, cả kiếp này, mình sẽ không thể nào quên được cái cảnh em lên giường với thằng sếp lăng nhăng ấy. Đó cũng là điều thôi thúc tôi phải cương quyết chia tay em cho bằng được, rồi bỏ quê mà đi. Nhưng bây giờ,ngồi nhìn lại, dường như nó đã không còn là nỗi ám ảnh gì ghê gớm lắm. Nhất là sau khi thấy em bỏ ngay anh chàng kiến trúc sư hói đầu để chạy theo tôi, rồi một tuần điên rồ ở với nhau, tôi cảm nhận được tình yêu của em dành cho tôi vẫn còn rất sâu nặng.
Nhưng giả sử nếu không có bốn năm này, bốn năm mà tôi cũng sống buông thả với hàng chục cuộc tình cho vui ấy, liệu tôi có quên được nỗi ám ánh đó không? Nếu ngày ấy tôi tha thứ và tiếp tục chung sống với em, liệu tôi có vượt qua được nỗi ám ảnh đó không? Chắc chắn là không! Cho nên, tôi cũng cần phải cảm ơn quãng thời gian này, nó như một bước đệm cần thiết để tôi có thể lãng quên, dịu đi vết thương lòng để có thể chấp nhận lại em, một cách tự nhiên, đầy đam mê, đầy khao khát như những ngày điên rồ vừa qua.
Và tôi lại thấy mình… nhớ em. Chúng tôi liên lạc hàng ngày trên fb, trên yh. Em cũng thường gọi cho tôi. Chúng tôi nói chuyện rất nhiều, đủ thứ linh tinh, về tình yêu của chúng tôi, về công việc của tôi, về việc học của em, về bạn bè, người thân, về niềm vui sống… Mấy tháng sau em lại về nước. Chúng tôi bên nhau được nửa tháng, nồng nàn còn hơn cả thủa mới yêu. Bởi như người ta thường nói, có đắng cay mới quý ngọt bùi, có mất mát rồi mới biết trân trọng những gì đang có.
Đó là quãng thời gian mà tôi sống thật tử tế. Tôi ngừng cưa gái. Tôi giữ khoảng cách cần thiết với tất cả những phụ nữ đang quen, thậm chí còn nói chuyện thẳng thắn với một số người về mối quan hệ hiện tại giữa tôi và em. Tôi chăm chỉ làm việc. Trong mắt tôi lúc đó, chỉ có em và công việc, bạn bè thân hữu. Tôi về thăm nhà, ướm thử ý cha mẹ. Thật ngạc nhiên, chính các cụ cũng ủng hộ chúng tôi quay lại với nhau. Có lẽ trong mắt các cụ, ngoài lỗi lầm ngày xưa, em vẫn là một người dâu thảo ngoan hiền. Hoặc cũng có lẽ là các cụ thương cho đời tôi, bởi sau khi ly hôn,tôi không hề dắt người con gái nào về chơi cả và luôn lảng tránh chuyện lập gia đình.
Phía gia đình em cũng không phản đối. Chúng tôi dự định cuối năm đó sẽ kết hôn, rồi em sẽ sang Mỹ hoàn tất việc học để trở về bên tôi. Tôi hứa với em sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Em cũng thề với tôi “kiếp này, kiếp nữa, ngàn kiếp sau, mãi mãi” cũng sẽ chỉ yêu mình tôi, là của tôi mà thôi.
Nhưng số phận ác ý luôn trêu đùa. Một lần nữa tôi lại rơi vào vực thẳm. Em đột ngột xóa fb, tắt yh, đổi số điện thoại. Tôi không cách nào liên lạc được với em nữa. Hỏi thăm bên gia đình em, họ cũng giấu.
Nếu như quay trở về 10 năm trước, có lẽ gặp chuyện bất ngờ và khó hiểu như vậy, tôi sẽ có phản ứng ngay, như tìm cách nhập cảnh vào Mỹ để đi tìm gặp em chẳng hạn. Nhưng sau nhiều biến cố, có lẽ mình cũng đã chai sạn hơn. Tôi chỉ gửi một mail duy nhất cho em, viết đúng một câu: “Vì sao?”. Em cũng gửi một mail duy nhất trả lời: “Anh quên em đi. Làm ơn, tránh xa em ra”.
Tôi tự ái và bất cần! Tôi không muốn tìm hiểu nữa. Lúc đó tôi cũng nghĩ như bạn gì trên đây mới nói “đời cái gì cũng có thể xảy ra”. Chẳng hạn em sang đó, em đã từng hoặc đang có một mối tình bên đó, tính chuyện cưới xin rồi nhập tịch hoặc mới bị tiếng sét ái tình với ai đó… Nói chung, đã như thế thì thôi tiếp tục quên nhau đi, coi như ảo mộng vô thường.
Bốn tháng sau, tôi nhận được thiệp cưới của em. Và người em lấy cũng chính là anh chàng kiến trúc sư hói đầu đó. Dĩ nhiên là tôi ném ngay cái thiệp cưới đó vô sọt rác và không dự ngày cưới em.
Tôi rất khó chịu khi nghe người quen tình cờ nhắc đến tên em trước mặt tôi. Nhưng tôi cũng nghe được thông tin em bỏ ngang việc học, về lấy chồng và theo chồng vào SG sinh sống. Em làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài có văn phòng ở Việt Nam.
Tôi quay lại với cuộc sống cũ. Dường như đã trải qua một lần thử lửa, trái tim không còn loạn nhịp nữa, chỉ thấy thêm chút chán chường, thêm chút thất vọng và thêm chút mất niềm tin.
Sau khi em lấy chồng không lâu, tôi cũng định cưới vợ lần nữa. Tôi tạm gọi cô ấy là X. Năm nay X 30 tuổi, chưa chồng. Tôi quen X từ ba năm trước. X xinh đẹp, có bằng cấp và nữ tính, dịu dàng, lãng mạn, sống nội tâm giống như em. X cũng có vài sở thích tương tự em. Trong số những phụ nữ tôi quen, có lẽ X là người để lại cho tôi nhiều cảm xúc nhất. Cũng có thể vì quá trình chinh phục khó khăn nhất. Khi tôi đến, X đang có người yêu. Ròng rã nửa năm kiên trì, tôi mới làm đổ được cô ấy. Ấy là bởi anh người yêu của X cũng kém và vô tâm, bạn gái mình thích gì, muốn gì cũng chỉ hiểu lơ ma lơ mơ như X thích hoa sao tím, anh ta cứ nhè mua hoa hồng tặng chẳng hạn, thậm chí X thích loại nước hoa gì cũng chẳng biết…
Ở bên X, tôi cũng thấy thoải mái. X chính là người mà tôi từng nói chỉ cần có mặt bên cạnh cô ấy những khi cô ấy buồn. Trước khi gặp lại em, thời gian tôi dành cho X khá nhiều. Dù không hứa hẹn, nhưng cũng chưa bao giờ tôi nói thẳng là sẽ không bao giờ cưới mà tôi vẫn ám chỉ với X rằng tôi cần thêm một thời gian nữa để cân bằng lại cuộc sống.
Rồi bất hạnh là tôi gặp lại em, yêu lại em nên lãng ra với X. Sau khi tôi quay lại với em, X là một trong số ít người mà tôi tôn trọng và thấy có trách nhiệm phải ngồi nói chuyện thẳng thắn. Tôi kể cho X nghe mọi chuyện về tôi và em. Tôi xin lỗi X và thừa nhận mình còn quá nặng tình với người cũ nên không thể cho X tương lai.
Đêm đó bên nhau, X đã khóc rất nhiều. Sáng, X ôm tôi chúc phúc: “Em biết anh chỉ yêu cô ấy. Em chúc anh và cô ấy hạnh phúc. Em vẫn yêu anh nhưng anh đừng lo cho em”.
Tôi chia tay X, cảm giác áy náy nhanh chóng bị những háo hức về cuộc sống mới sắp tới với em khỏa lấp. Và đã có lúc, tôi quên X thật.
Rồi tôi bị em “đá” lần nữa. X vẫn chưa quen người mới. X lại trở về bên tôi. Dù tôi tỏ ra cứng rắn, dửng dưng về chuyện giữa tôi và em, chuyện em lấy chồng, X vẫn như một cái bóng lặng lẽ đồng hành bên tôi. Có những lúc, người ta cần ở một mình nhưng không ai có thể sống cô độc mãi mà không có một người bạn bên cạnh.
Phải quên một người đàn bà bằng một người đàn bà. Tôi nói với X: “Hay chúng mình cưới nhau đi”.
Tôi đã thấy rõ là X vui lắm, cứ ríu ra ríu rít suốt ngày với bao dự định. Tôi chỉ cười, bảo “cứ làm theo ý em đi”.
Một bữa, tôi có anh bạn làm nhiếp ảnh gia ở tỉnh khác ghé SG chơi. Tôi và X tiếp đón rất vui. Đang ngồi lai rai, anh bạn nghệ sĩ nổi máu lãng tử bất ngờ: “Mai bay ra PQ đi. Tôi chụp cho ông bà một bộ ảnh cưới trước”.
Hôm sau chúng tôi ra PQ. Mấy ngày xuống biển vào rừng mệt nhoài nhưng mọi người đều vui vẻ vì ảnh đẹp. Anh bạn rất ưng ý với các tác phẩm của mình. Sau đó, anh có việc về trước, tôi và X nghỉ lại đến hết tuần.
Ngày cuối cùng ở PQ. Chiều đó trời đổ mưa lớn, tự nhiên tôi thấy buồn da diết, thấy mệt mỏi, trống rỗng. Chập choạng tối tạnh mưa, tôi rủ X ra bờ biển ngồi nhậu. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng hồi chiều, tôi đã uống nhiều, rất nhiều. X cản tôi không được. Rồi tôi say. Hình như tôi đã nói những chuyện gì đó với X. Và hình như tôi đã khóc. Khóc nhiều lắm.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, đầu nặng trĩu, cổ họng khát khô. Không thấy X đâu. Tôi lơ mơ đi tìm thì thấy X đang đứng khóc ở ban công. Cô ấy buồn lắm nhưng thấy tôi thì gạt nước mắt nhoẻn cười. “Sao em khóc? Có chuyện gì à? Tối qua anh say quá, anh nói gì, làm gì vậy em?”. “Không có gì đâu, anh chỉ nói những chuyện linh tinh như những người say ấy mà”…
Chúng tôi về SG. Tối đó bình yên trôi qua. Hôm sau tôi đi làm, chiều về thì không thấy X đâu. Cô ấy đã dọn đồ đi, chỉ để lại một lá thư mà cho đến giờ, dù tôi không biết mình đang giận hay đang thương cô ấy, tôi vẫn gìn giữ cẩn thận.
“T yêu thương của em!
Em phải ra đi thôi, trả anh về với cô ấy thôi, dù em yêu anh biết nhường nào, T ơi. Vì em biết anh chỉ yêu mình cô ấy, anh sẽ không thể quên được cô ấy đâu. Đã có những lúc em nghĩ rằng với tình yêu của em, rồi anh sẽ quên được cô ấy, rồi chúng mình sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc bên nhau. Nhưng em đã sai rồi. Nếu tiếp tục chỉ thêm đau khổ cho cả hai ta mà thôi. Coi như chúng mình có duyên mà không nợ vậy.
Em xin lỗi. Đừng giận em. Vì cô ấy rời xa anh đi lấy chồng là lỗi của em. Em không đủ can đảm đối diện để kể lại mọi chuyện với anh, nhưng em sẽ tìm cô ấy để nói chuyện, để cô ấy hiểu. Xin đừng nghĩ em xấu xa, nhé anh. Cầu chúc anh và cô ấy sẽ quay lại với nhau và sống với nhau thật hạnh phúc. Hôn anh ngàn lần! Em yêu anh!”
X đi rồi. Tắt điện thoại. Tôi đi tìm X ở những chỗ tôi biết đều không gặp.
Mấy bữa sau, một tối, em bất ngờ tìm tới nơi tôi ở gặp tôi. Nhìn em, dù từ thư X tôi biết có uẩn khúc gì đó bên trong chuyện em bỏ tôi đi lấy chồng, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi vẫn trào cơn giận. Tôi lạnh lùng: “Em tới đây làm gì. Em về với chồng em đi”. Em nhìn tôi trân trân, rồi đột ngột ôm chầm lấy tôi, bật khóc: “Em sai rồi. Em sai rồi”. Tôi dửng dưng gỡ tay em ra: “Em về đi”. “Không, có chết em cũng không về!”
Ôi đàn bà!!!
Tôi không phải là người mê tín nhưng như đa phần người làm ăn, có thờ có thiêng có kiêng có lành. Tôi vẫn thường nghe mẹ tôi kể rằng hồi tôi còn nhỏ, cụ có đi coi nhiều thầy khác nhau. Có một điểm chung mà các thầy phán đó là số tôi sau này sẽ lận đận vì phụ nữ. Đến bây giờ ngồi ngẫm lại thấy lời ấy quả thật không sai.
Tôi có một anh bạn thân là nhà báo. Thân, nên mọi chuyện trong đời tôi, anh ấy đều biết rõ. Đã nhiều lần anh ấy khuyên tôi nên gạt đi quá khứ, xây dựng gia đình với một người yêu thương mình bởi tuổi cũng đã lớn rồi. Chuyện tôi muốn cưới X cũng có một phần tác động của anh ấy.
Sau khi X bỏ đi, có một tối anh ấy và tôi đã ngồi uống với nhau đến khuya. Anh ấy đọc tặng tôi một bài thơ, nói tôi có thể thấy mình trong đó:
Bao nhiêu người đã đi ngang đời ta
Nhũng khuôn mặt dù xa rồi vẫn nhớ
Chấp nhận chia ly không một lời than thở
Dấu thời gian cài khóa cửa tâm hồn
Bao nhiêu người đã đi ngang đời ta
Lẫn trong những lời thét gầm sóng gió
Vẫn lênh đênh một cánh buồm nho nhỏ
Chở buồn vui xuôi ngược bốn phương trời
Rồi một ngày nào đó em ơi
Gió không đến và biển không còn sóng
Mặt nước sâu hun hút màu vô vọng
Khi cánh buồm
chết lặng
giữa trùng khơi…
Những ngày đó, tâm trạng tôi thật khó nói, tình cảm tôi dành cho X cũng thật khó nói. Khi biết được mọi chuyện, tôi không thể tin được một người con gái như X lại có thể nghĩ ra, làm được những việc ghê gớm như vậy. Lẽ ra, tôi phải giận cô ấy lắm. Nhưng thực lòng tôi không thể giận được. Chỉ cảm thấy chua chát vì tôi mới chính là nguyên nhân của mọi việc.
Còn em, tôi giận và trách em. Em quá cả tin, em quá dễ dãi với chính tương lai của mình, để chúng tôi, thay vì đã ở bên nhau thì một lần nữa lại cách xa. Mà lần này, cách xa là biền biệt. Cái hố em đào khoét trong lòng tôi, có lẽ vĩnh viễn sẽ không thể lấp lại được nữa!
Ngày đó, khi X chấp nhận rời xa tôi vì em, X thật sự không cam lòng. Biết cặn kẽ chuyện xưa của tôi, X là người phê phán em thẳng thắn và mạnh mẽ nhất. Cô ấy bảo không thể hiểu nổi vì sao một người vợ đang yêu chồng dường ấy lại có thể dễ dàng ngoại tình trong một năm ngắn ngủi mà chồng xa nhà. Cho dù chỉ là nhu cầu thể xác, thì phụ nữ, cũng không thiếu phương cách giải tỏa, cân bằng để không phản bội chồng…
X âm thầm liên lạc với em. Như bạn gì đã đoán đúng đó, cô ấy kể ra một câu chuyện khá lâm ly về mối tình của cô ấy với tôi, nào là cô ấy đang mang thai bảy tháng, nào là tôi đã hứa có trách nhiệm với mẹ con cô ấy, nào là cô ấy đã phải giành giật tôi với vài cô gái khác như thế nào, nào là tôi còn hận em đến mức đêm nằm mơ vẫn vô thức thốt ra những lời căm thù ra sao… X “xin” em tha cho cô ấy và tôi, để tôi có một cuộc sống bình an, để “con chúng tôi” có cha mẹ.
Và để thuyết phục em, X còn gửi cho em xem những hình ảnh, clip X và tôi mặn nồng tình tứ. X còn gửi ảnh tình tứ của vài cô gái khác với tôi. Đặc biệt là một clip làm tôi mang “nỗi oan Thị Kính”, tình ngay lý gian.
Đó là X có một người em gái thua cô ấy hơn một tuổi. Hai chị em nhìn bề ngoài rất giống nhau. Cô em của X có chồng làm dân xây dựng, sống ở quận 2, đang mang thai bảy tháng. Đợt đó chồng cô ấy xuống VT làm công trình. Một sáng X nói bận việc công ty quá nên đưa mấy túi hoa quả, quần áo trẻ sơ sinh, thuốc men… nhờ tôi chạy ra nhà đưa gấp cho cô em. Tôi alo cho cô em hẹn rồi lái xe ra. Cô em ra tận xe đón tôi vào nhà. Tôi đưa đồ, ngồi hỏi thăm, nói chuyện vui vẻ một lúc rồi về.
Giờ ngồi nghĩ lại thấy cũng không có gì bất thường, chỉ là lúc đó tôi cũng chỉ hơi thoáng ngạc nhiên thoáng qua vì tóc của cô em để cùng một kiểu như tóc X, và khi đón tôi ngoài xe, cô em có vẻ thân mật hơn bình thường, cứ líu ríu bám lấy bên cạnh tôi. Nhưng cảm giác là lạ cũng nhanh chóng bị xóa đi bởi tôi nghĩ cô em có thể đã xem tôi như một người anh rể thân thiết.
Thì ra chị em X đã thuê người lén quay phim cái cảnh cô em ra đón tôi, rồi thân mật líu ríu bên cạnh tôi, còn tôi với một đống đồ trên tay vui vẻ cùng nhau đi trên quãng đường khoảng 20m vào nhà… rồi gửi cho em để minh chứng cho em biết “tình cảm vợ chồng” của X với tôi. Sau này tôi coi cái clip đấy thì đúng là rất giống cái cảnh chồng đi mua đồ cho vợ về, vợ bụng bầu lùm lùm vui vẻ ra đón, như cảnh trong phim ấy.
Một kịch bản rất đơn giản, một đoạn clip rất đơn giản, kết hợp với những gì X đã viết, đã gửi, không ngờ lại làm em – một phụ nữ nông nổi – ngã gục! Thật ra em cũng âm thầm tìm hiểu qua vài người quen tôi mà em biết. Nhưng tất cả họ chỉ biết là đời sống tình cảm của tôi phức tạp, nhiều bóng hồng, việc làm một cô nào đó có bầu cũng là chuyện thường.
Điều đáng trách nhất là em lại không nói chuyện thẳng với tôi mà lại đột ngột cắt hết liên lạc. Ngay trong cái mail cuối cùng trả lời tôi cũng không chịu nói. Em nghĩ rằng rời xa hẳn tôi là tốt cho tôi và X, rằng trong sâu thẳm của tâm hồn, tôi vẫn hận em. Nếu em quay lại, mọi người đều đau khổ, nhất là “đứa bé trong bụng” X… Chán nản, em đi đến một quyết định rất nông nổi và vô trách nhiệm với đời mình là bỏ học về nước lấy chồng. Em hy vọng sẽ cố quên được tôi, và chúng tôi sẽ mất hẳn cơ hội quay lại hay dây dưa với nhau.
Điều ân hận nhất là ngày đó tôi lại tự ái và bất cần nên không chịu tìm hiểu kỹ hơn. Như con chim từng một lần bị thương nên sợ cành cong, trong đầu tôi lúc ấy lại cứ lởn vởn suy nghĩ rằng em lại thay lòng đổi dạ, chắc bên đó kiếm được anh Mỹ nào ngon ngon rồi…
Điều làm tôi ngạc nhiên là X có thể nghĩ ra, làm được những việc như vậy, và như số phận, lại thành công. Tôi ngạc nhiên không phải vì đánh giá thấp IQ của X (cũng như nhiều phụ nữ khác của tôi). Tôi ngạc nhiên bởi X có tâm hồn rất đẹp, rất nhân hậu mà tôi luôn đánh giá cao là vì người hơn vì mình. Chẳng lẽ vì yêu tôi quá hay X thật sự nghĩ rằng em chỉ mang đến bất hạnh cho tôi, còn cô ấy mới là người có thể mang lại hạnh phúc cho tôi?
Và, sau khi đã rõ ràng mọi chuyện, tôi vẫn thấy mình không thể giận X được. Vì tình yêu, cô ấy có quyền làm thế. Có chăng là tôi ngồi giận tôi.
Và, cho đến nay thì tôi đã mất X thật rồi, khi đã hiểu ra một điều: Tôi thật sự yêu X!
Xin lỗi các bạn, viết đến đây, nước mắt tôi đã rơi… Thật đáng hổ thẹn, yếu đuối quá. Đã lâu rồi tôi không yếu đuối thế này. Nặng nề quá! Tôi phải ra khỏi nhà, alo cho cô nào đó, đi làm một cái gì đó để khỏa lấp. Tạm biệt, hẹn lúc khác tôi sẽ tiếp tục hầu chuyện các bạn. Thanks!
Đêm đó khi em tới tìm tôi và quyết ở lại nói chuyện, không chịu về. Nghe em kể, tôi mới biết chuyện giữa em và X. Lại một đêm không ngủ, đầu óc như một mớ bòng bong. Sáng hôm sau, tôi bảo em: “Thôi em cứ về đi, anh cần ở một mình, anh cần có thời gian suy nghĩ. Anh thấy rất mệt mỏi”.
Không hiểu sao mấy ngày sau đó, tôi lại nghĩ về X nhiều hơn là nghĩ về em. Những kỷ niệm từ khi mới quen, từ khi tôi chinh phục, từ khi X thuộc về tôi cứ liên tiếp ùa về, nhắm mắt lại nó cũng hiện ra mồn một. Phải chăng bấy lâu nay, tôi vẫn bị nỗi đau âm ỉ vì em phản bội dày vò nên khi gặp lại em, thấy em có vẻ còn nặng tình với mình quá thì lòng tự ái được vuốt ve. Tôi lao vào em mà quên đi X, người con gái đã rất chung tình với mình.
Hồi đó, có một chiều chủ nhật, tôi chở X ra một quán nước ở ngoại ô, là một biệt thự cũ cải tạo lại ven một nhánh sông SG. Trời đẹp, quán đẹp, một góc nhỏ êm đềm. Chúng tôi nửa nằm nửa ngồi dưới gốc dừa, mơ màng nhìn lớp lớp lục bình đủng đỉnh nối đuôi nhau trôi lờ lững. Nắng ấm dịu dàng lọt qua kẽ là dừa lưa thưa, gió mơn man trên tóc, trên mặt, rất thoải mái.
X lay tôi, chỉ cho tôi thấy phía bờ bên kia. Một mái nhà tranh, vươn những bậc tam cấp nho nhỏ chạy xuống bờ sông, ẩn hiện giữa hàng dừa non mơn mởn. Khung cảnh bình yên, nên thơ lắm! X thì thào: “Em ước gì chúng mình được ở đó, bên nhau, dù chỉ một ngày thôi, cũng đã mãn nguyện rồi”. Tôi bật cười, trêu: “Sau này nếu em thích, mình sẽ tìm mua một chỗ như thế. Cả đời chứ một ngày gì. Chỉ sợ ven sông nhiều muỗi, lúc đó em lại bảo phải vào nội thành sống gấp thôi”.
Như nhiều cô gái ngày nay, X cũng thích shopping. Nhưng hầu như lúc nào, X dường như cũng đều nghĩ cho tôi trước khi cho X. Biết tôi thích màu đen, có lần vào ngày lãnh lương, X bỏ gần hết tiền lương tháng mua tặng tôi một cái ĐTDĐ mới nhất của Sony, dù tôi đã không thiếu gì ĐT. Có lần sinh nhật tôi, không biết X chuẩn bị từ lúc nào để tặng tôi một bộ đồ ton sur ton đen từ đầu đến chân: áo, cà vạt, thắt lưng, quần, giày vớ…
Biết tôi thích nghe Trần Thái Hòa, Tô Chấn Phong…, X lang thang ở nhiều cửa hàng tìm mua đĩa nhạc, lần nào về cũng hớn hở bảo “đĩa gốc xịn đó anh, chất lượng lắm”. Biết tôi thích mùi thơm của hoa nguyệt quế, X tìm mua vài chậu thật to, thật đẹp đem về để trong vườn nhà, có một cây để ngay góc sân, cạnh bàn tôi hay ngồi uống trà đêm khuya hay sáng sớm. Tôi có một tật xấu từ sau khi ly hôn là hút thuốc và thích xài hộp quẹt zippo. X cũng chịu khó đến những nơi bán zippo, lâu lâu về lại “tặng anh nè”…
Không phải tôi không cảm nhận được tình cảm chân thành của X. Từ ngày mới quen nhau, chưa bao giờ X mở miệng đòi tôi phải mua cái này cái kia cho X cả. Tôi tặng gì thì X đều nhận và rất vui, dù nhiều khi, quà đơn giản chỉ là một cái khăn quàng cổ mà tôi đi đâu đó thấy đẹp, hoặc một cuốn sách. Ngược lại, có một lần, tôi đã thử X.
Tôi bảo tôi đang gặp khó khăn đột ngột trong chuyện làm ăn, đang huy động vốn, cần thêm khoảng hai tỷ nữa để trang trải sớm mà chưa biết xoay đâu ngay. X nói để X bán hay thế chấp căn hộ chung cư của X. Nói là làm, X sốt sắng liên lạc ngay với một ngân hàng, đồng thời rao báo và nhờ cò bán căn hộ. Tôi chứng kiến hết những chuyện ấy, thấy lòng thật ấm áp. Tôi ôm X vào lòng, bảo: “Thôi, dừng lại em ơi. Anh đã giải quyết được rồi, mọi chuyện tốt rồi”.
Tình cảm của tôi với X cứ vun đầy dần theo ngày tháng. Nhưng những kỷ niệm và những ân tình ấy, đã bị một tuần điên rồ ở ĐL của tôi và em xua tan tác. Ngày quay lại với em, với tất cả uẩn ức dồn nén sau bốn năm, tôi dường như không còn chút bận tâm gì với X nữa. Cái cảm giác áy náy khi phải nói lời chia tay X đã nhanh chóng bị khỏa lấp. Thật tệ!
Sau mấy ngày, tôi tiếp tục đi tìm X.
X không thể trốn tôi mãi được. Gặp nhau, tôi xót xa nhìn em. Chỉ có mấy ngày mà em gầy sọp hẳn, hốc hác. Thấy tôi, em quay lưng lại, vai rung bần bật: “Em xin lỗi. Anh đừng nói gì. Anh đi đi. Có giận em, có trách em xin cũng đừng nói với em lúc này. Em biết mình tệ lắm, nhưng… Anh về đi”.
Làm sao tôi đi cho được. Tôi ôm em vào lòng, thật dịu dàng: “Khờ quá. Làm sao anh xa em cho được. Em mới là hiện tại và tương lai của anh, còn cô ấy là quá khứ, thật sự là quá khứ rồi”.
Tôi cảm giác được dường như em rất bàng hoàng, như không tin được điều tôi nói. Em thảng thốt, run run: “Nhưng… còn cô ấy. Cô ấy thật sự yêu anh. Khi em nói chuyện với cô ấy, biết ngày xưa hiểu lầm, cô ấy đã như người mất hồn. Còn cô ấy thì làm sao…”
Tôi cười, ôm em chặt hơn: “Cô ấy bây giờ đã là vợ người khác. Cô ấy đã có cuộc sống riêng, gia đình riêng của cô ấy rồi. Anh với cô ấy, có lẽ là số phận, không thể cùng đi chung với nhau suốt đời. Có lẽ có chút duyên chút nợ với nhau nhưng bây giờ thì hết rồi. Thật sự, khi em đi rồi, anh rất nhớ em. Anh chỉ nghĩ về em chứ không nghĩ về cô ấy. Anh không hiểu sao lại như vậy. Mỗi lần nghĩ sẽ mất em, tim anh lại thắt lại. Anh nghĩ mình yêu em rồi”.
X rưng rưng vùi đầu vào ngực tôi. Em thì thầm: “Anh nói thật không. Anh đừng gạt em nhé. Nhưng anh thế nào, em cũng yêu anh. Em yêu anh nhiều lắm, biết không”.
Có lẽ chiều đó, đêm đó, và ít ngày sau đó là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi từ sau khi ly hôn. Hạnh phúc trong sự bình an. Nó không phải là thứ cảm giác nhục cảm được thỏa mãn qua các lần chăn rau hay cảm xúc hoang dại điên rồ khi tôi gặp lại vợ cũ. Nó là sự yêu thương ấm áp và thanh thản. Tôi nhẹ lòng vì đã hiểu ra con đường mình sẽ phải đi, những gì mình cần phải vứt bỏ lại sau lưng, nếu muốn tìm lại hạnh phúc đích thực!
Lần này, tôi quyết tâm xa rời hẳn vợ cũ. Cuộc đời đẩy đưa, trải qua hai lần biến cố, tôi thấy cô ấy và tôi dường như không thể mang đến được hạnh phúc cho nhau.
Với những người đã đi ngang đời ta, nhất là đã để lại một đoạn tình duyên sâu nặng, chắc chắn không ai có thể quên hẳn, xóa sạch hẳn mọi ký ức như chưa từng gặp gỡ. Nhưng chúng ta ai mà chẳng phải sống tiếp. Cuộc sống bên ngoài kia vẫn mải miết trôi. Chúng ta bị cuốn theo nó. Những hoài niệm hay dằn vặt về quá khứ, rồi một ngày cũng phải xếp vào một ngăn nào đó, miễn là đừng có cơ hội khơi gợi lại.
Cuối cùng, tôi cũng xác định được tình cảm của mình giành cho X. Tôi tin rằng em sẽ là một người vợ tốt và chung thủy. Tôi nói với em: “Anh hiểu để duy trì mái ấm gia đình cần phải có sự góp sức của cả hai vợ chồng. Bản chất anh không phải là một kẻ lăng nhăng. Anh hứa với em là sẽ chỉ biết có mình em. Về phần em, anh muốn em hứa một điều: Đừng để anh phải một lần nữa đau đớn vì bị vợ mình phản bội. Nếu một ngày em hết yêu anh, em có tình cảm với người khác, xin hãy chia tay anh trước đã, được không?”
X ôm tôi, hôn tôi thật nhiều. Em cầm tay tôi đặt lên ngực mình, để tôi cảm nhận được nhịp tim em đang đập. “Có cần em phải nói ra nữa không, ngốc ạ”.
Thật không ngờ, lần này, vợ cũ của tôi lại không cam lòng!
Thật không ngờ, một phụ nữ mềm yếu, sống dễ dãi và thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình bao lâu nay lại ghen tuông dữ dội đến như vậy. Cô ấy tìm tôi khóc lóc, bảo sẽ ly hôn chồng để về với tôi, nếu tôi cưới X thì cô ấy sẽ tự tử… Cô ấy tìm X, khóc lóc “van xin” X trả tôi cho cô ấy… X bảo: “Em khác chị. Nếu anh ấy còn yêu chị, muốn quay lại với chị, em sẵn sàng ra đi ngay. Nhưng nếu anh ấy đã yêu em, muốn sống với em thì em không thể nào thôi yêu anh ấy được”.
Sau một lần nói chuyện thẳng thắn, dứt khoát, khuyên vợ cũ quay về chăm lo cho gia đình mới, tôi cắt mọi liên lạc, cương quyết từ chối gặp mặt lại. Tôi có mấy căn nhà đều đem cho thuê. Tôi và X thuê một căn hộ chung cư cao cấp ở. Nơi đó an ninh rất tốt, chúng tôi không sợ bị làm phiền bất chợt.
Ngày cưới của X và tôi sắp đến thì vợ cũ của tôi uống thuốc ngủ tự tử thật nhưng may mắn được người nhà phát hiện kịp thời, đưa vào bệnh viện…
Biết tin, X và tôi rất hoảng hốt và thở phào khi biết cô ấy đã qua cơn nguy kịch. Tôi quyết định không đến thăm cô ấy nữa. X khuyên tôi đi thăm, đi khuyên nhủ cô ấy nhưng tôi nghĩ tốt nhất thà cứ làm làm lơ hẳn đi còn dứt khoát với nhau được, nếu không sẽ lại sa đà dây dưa lằng nhằng, rồi bao nhiêu chuyện xảy ra nữa.
Tôi mệt mỏi rồi. Tôi chỉ muốn mình được thanh thản, bình yên mà sống với lựa chọn của mình. Có thể tôi đã lạnh lùng và ích kỷ vì mong muốn sự bình yên đó cho mình, cho nên có vẻ nhẫn tâm với cô ấy. Vì vậy, tôi đã không biết nhiều về cuộc hôn nhân của cô ấy. Cô ấy cũng rất tội nghiệp, bất hạnh trong mối quan hệ với người chồng sau – một người thần kinh không bình thường – nhưng đó là chuyện tôi sẽ kể sau.
Sau khi bình phục, vợ cũ của tôi cũng không còn có động thái gì khác nữa. Chắc cô ấy đã hiểu ra người tôi muốn xây dựng hạnh phúc bây giờ là X chứ không phải cô ấy.
Tôi chuẩn bị làm đám cưới với X. Chúng tôi rất hạnh phúc với bao viễn cảnh tươi sáng. Chúng tôi lên kế hoạch cưới xong rồi sẽ về ở đâu. Tôi dự định đưa X về làm việc tại cơ quan tôi cho vợ chồng gần nhau. Thời gian ấy, chúng tôi thậm chí còn không giữ kế hoạch, vì mong muốn có con càng sớm càng tốt. Chúng tôi còn đặt trước cả tên các con, nếu là con trai thì tên gì, con gái thì tên gì…
Nhưng cuộc đời, lại một lần nữa giáng bất hạnh xuống đời tôi. Tôi căm hận cuộc sống này. Tôi căm hận số phận của tôi. Vì lần này, tôi đã mất X mãi mãi. Vĩnh viễn.
X bất ngờ bị tai nạn giao thông. Em mất trước khi tôi kịp chạy đến bệnh viện. Em mất mà không kịp nói với tôi một lời nào.
Tôi ngã gục. Tôi ôm em lạnh ngắt trong lòng mà gào thét. Đau đến không thở nổi. Sao ông trời bất công đến thế, sao không trút bất hạnh vào tôi mà lại giáng xuống đầu em. Em, một cô gái 30 tuổi, tràn đầy sức sống, tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy ước mơ, hy vọng về tương lai. Còn tôi, một gã chán đời khốn nạn không ra gì, sao cứ phải sống vật vờ mãi giữa cuộc đời đầy ô trọc này?
Tôi suy sụp. Rất nhiều đêm không thể ngủ được. Rất nhiều lần tôi thức dậy rồi nằm ì ra đó cả ngày, cả buổi. Hình ảnh em, tiếng nói em, nụ cười em, hơi thở em cứ tràn ngập. Những kỷ niệm, những ký ức không đầu không đuôi dồn dập. Nó làm tôi muốn phát điên. Nhớ em, nước mắt mãi không khô được. Rồi tôi lang thang qua những nơi tôi và X đã từng đi. Tôi thường đến quán cà phê góc phố gần nhà, nơi tôi và X hay ngồi, chọn cái bàn đó, ngồi thẫn thờ cho đến khi quán đóng cửa…
Gia đình tôi lo sợ. Cha mẹ và em trai tôi vào. Rồi hai cụ ở lại luôn, còn gọi thêm hai đứa cháu họ ở quê vào ở chỉ để canh chừng tôi.
Trong những kỷ vật X để lại cho tôi, có một cuốn nhật ký mà khi em còn sống, tôi chưa từng được thấy. Em hầu như viết hàng ngày. Những dòng đầu tiên được viết từ khi chúng tôi mớt bắt đầu biết nhau. Dường như em đã yêu tôi từ những cái nhìn đầu tiên. Rồi những dằn vặt day dứt giữa tôi với bạn trai cũ, niềm vui khi được ở bên tôi, nỗi đau khi tôi chia tay em quay lại với vợ cũ, nỗi hổ thẹn khi dùng thủ đoạn chia rẽ tôi và vợ cũ, niềm hạnh phúc khi tôi nói lời yêu em thật lòng, rồi những dự định về tương lai tươi sáng của hai chúng tôi…
Hôm nay anh bảo em hứa sẽ không để anh phải đau khổ lần nữa vì bị vợ mình phản bội. Em không nói nhưng em biết anh hiểu mà, phải không? Anh của em, em sẽ dùng cả cuộc đời mình bù đắp cho anh. Mãi yêu em nhé! Mà cho dù một ngày anh hết yêu em rồi, em cũng sẽ không thay lòng đổi dạ đâu. Em sẽ chờ đến kiếp sau để được yêu anh, được bên anh một lần nữa….
Em đã viết như vậy đó. X ơi, em chỉ biết sống vì anh, mà anh đã làm gì được cho em đâu???
Tôi không chịu đựng nổi nữa. Tôi muốn đi tìm em. Tôi không còn gì để lưu luyến với cuộc sống này nữa. Tôi nốc từng nắm từng nắm thuốc ngủ. Khi đã bắt đầu lơ mơ, chợt thấy lòng rất nhẹ nhàng. Lúc đó chỉ có một ý nghĩ: Có lẽ số phận bất công với em nhưng lại công bằng với tôi. Đời không cho ai mọi thứ cả, cho cái này thì phải lấy đi cái kia…
Nhưng thật trớ trêu, tôi cũng không chết được. Tôi vẫn sống nhăn răng ra đó sau nửa tháng nằm viện. Như một trò đùa!
Đó là quãng thời gian rất khó khăn với tôi. Nỗi nhớ thương X không hề vơi đi mà càng thêm cháy bỏng. Tôi căm hận cuộc sống này! Tôi căm hận số phận của tôi! Tôi căm hận định mệnh, nếu thật sự có định mệnh! Tôi đã nhiều lần muốn làm lại cuộc đời. Tôi đã khao khát một mái ấm gia đình êm ấm, một người vợ hiền chung thủy và những đứa con ngoan. Một điều quá đỗi bình thường với bao nhiêu người, tại sao với tôi lại khó khăn đến như vậy? Tại sao hết lần này đến lần khác, số phận và định mệnh lại đùa cợt với tôi như vậy?
Nhưng rồi tôi nhìn mẹ khóc hết nước mắt. Tôi nhìn cha cứ lặng lẽ thở dài. Mình thật bất hiếu. Quá nửa đời người rồi còn để cha mẹ phải đau lòng khổ tâm. Em trai tôi giận dữ mắng thẳng vào mặt tôi: “Cái đời anh, cái thân anh, anh vô trách nhiệm, anh muốn nó thế nào cũng được nhưng đừng để cha mẹ phải trải qua cái cảnh lá vàng đưa tiễn lá xanh”. Nói vậy nhưng rồi nó vẫn ôm tôi thật chặt, nghẹn ngào.
Tôi gượng phục hồi, ít ra là cái vẻ bề ngoài. Và đến nay, tôi đã thành công. Lạnh lùng hơn, dửng dưng hơn, bất cần hơn, tàn nhẫn hơn, liều lĩnh hơn.
Tôi nhớ có bạn nào trong top này từng nói đại ý khi anh bắt đầu quen một phụ nữ nào đó, cũng là lúc người phụ nữ ấy có tác động trở lại tới anh. Điều đó đúng, nhưng chỉ đúng khi người đàn ông có tình cảm. Như ngày đó của X và tôi. Tôi không ưa gì nhạc trẻ thời nay nhưng lại thích những bài hát X thích. Và không biết từ bao giờ, tôi đã vô thức yêu loài sao tím lãng đãng mà em yêu, yêu mùi Tresor Lancôme tinh tế sang trọng mà em sử dụng. Tôi nhiễm cả thói quen sáng dậy, việc đầu tiên là mở nhạc “cho ấm áp nhà cửa” như lời em nói, dù chỉ là ít phút trước khi đi làm…
Tôi sẽ không bao giờ quên em, dù em không còn bên tôi nữa. Trái tim tôi giờ là một khối mãi mãi dành cho em, vĩnh viễn dành cho em, một góc của riêng tôi thôi để tôi tôn thờ. Còn lại, tất cả cũng chỉ là phù du thôi!
Đời không cho tôi chết, thì tôi sẽ quyết sống và quyết sống khỏe. Đời đùa cợt với tôi, thì tôi sẽ quyết đùa cợt lại với đời, có sao đâu?
Tôi xin kể tiếp về vợ cũ của tôi.
Thì ra trong cuộc hôn nhân sau với anh chàng kiến trúc sư, cô ấy cũng gặp rất nhiều bất hạnh. Bất hạnh đầu tiên là cô ấy lấy chồng không phải vì tình yêu. Cô ấy kết hôn vì muốn dứt khoát hẳn với tôi, để cho tôi và cô ấy không còn một cơ hội nào có thể quay lại với nhau (đó là cô ấy suy nghĩ như vậy). Cô ấy hy vọng rồi sẽ có một cuộc sống bình lặng mà êm ấm với chồng mới vì anh ta có vẻ là một trí thức rất hiền lành.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Bởi chỉ ít ngày sau đám cưới, cô ấy đã đối diện với một thực tế phũ phàng, nó lý giải vì sao anh ta bằng tuổi tôi mà chưa có vợ dù cũng có những người bạn gái. Nó cũng là nguyên nhân khiến chỉ sau một tháng, cô ấy đã rời khỏi nhà anh ta và sống ly thân.
Thì ra anh ta bị bệnh, một thứ bệnh dạng tâm thần phân liệt thể hoang tưởng là cứ nghĩ sẽ có ai đó sẽ hại mình khi mình ngủ. Điều lạ lùng là ban ngày thì anh ta hoàn toàn bình thường, có vẻ rất tỉnh táo nhưng ban đêm lại là một chuyện khác hẳn. Bạn có thể ngủ khi người bạn đời của bạn cứ nghiến răng ken két, hay ú ớ nói mớ “tao giết mày, tao chém mày…”? Nếu chỉ có thế thì có lẽ cũng chưa sao. Nhưng bạn có thể ngủ khi người bạn đời của bạn luôn giấu một con dao dưới gối và luôn lảm nhảm với bạn là để phòng “kẻ thù tấn công”? Cô ấy không dám ngủ và chỉ chờ anh ta chợp mắt là mang dao giấu hết đi…
Cô ấy kể bệnh của anh ta có lúc nặng lúc nhẹ. Cũng có những đêm anh ta ngủ ngon giấc và không quậy phá gì (chắc ban ngày làm mệt). Nhưng cũng có những đêm, cô ấy mệt thiếp đi, lúc chợt tỉnh thấy anh ta ngồi bó gối ở đầu giường nhìn cô ấy chằm chằm. Cô ấy động viên và đưa chồng đi khám. Bác sĩ bắt phải uống thuốc hàng ngày. Anh ta không chịu uống, dỗ dành mãi thì ngậm ngậm rồi cứ lén nhổ đi. Cho nên cô ấy sợ và không dám sống với anh ta nữa.
Lẽ ra, nếu cô ấy có thời gian tìm hiểu anh ta nhiều hơn như những người yêu nhau bây giờ thì cô ấy đã phát hiện ra bệnh của anh ta để không sa chân vào. Khổ một nỗi, cho đến ngày cưới, cô ấy mới chỉ cho phép anh ta hôn và chưa ở với nhau một đêm nào. Thấy anh ta không đòi hỏi, cô ấy lại nghĩ anh ta là người đàng hoàng đứng đắn, nào ngờ…
Rồi cô ấy chủ động ly hôn. Đầu tiên là đơn phương. Nhưng khi tòa mời lên, anh ta cũng thuận tình. Cô ấy lại trở thành người độc thân, giống như tôi.
Xin tạm gác chuyện của tôi và vợ cũ sang một bên. Thay lời cảm ơn, tôi muốn đề cập tới một chút kinh nghiệm vu vơ ít ỏi của tôi về phụ nữ. Tôi rất chân tình, mong các bạn đừng tự ái mà hiểu sai thiện ý của tôi. Hy vọng rằng ít nhiều nó sẽ giúp được cho một cô gái, một phụ nữ tử tế nào đó biết mà đối phó, hiểu rõ, tránh xa những kẻ không ra gì như tôi, thậm chí là tệ hại hơn tôi. Dù tôi vẫn biết rằng trăm nghe không bằng một thấy và phụ nữ, đáng tiếc là ít khi để ý, chỉ khi nào tự mình nếm trải đau thương rồi mới thấm thía. Dù có thể những phụ nữ tôi quen không thể đại diện hết cho giới phụ nữ nói chung. Tất cả họ chỉ là những người đẹp và có học thức.
Trước hết là những phụ nữ đang có gia đình. Tôi tin chắc một điều rằng nếu gia đình họ đang hạnh phúc, họ yêu chồng con thì tôi, cho dù có ưu điểm hơn chồng họ trăm lần, ngàn lần cũng không bao giờ chinh phục được họ. Có chăng chỉ là chút xao động bên lề không đáng kể. Điển hình là cô bạn thân của tôi bây giờ mà có lần tôi đã nhắc tới.
Tuy nhiên cũng có một trường hợp đặc biệt ngoại lệ: Cô ấy vẫn yêu chồng con mình, vẫn lo lắng vun vén cho gia đình, vẫn thỏa mãn với chồng về nhiều mặt, kể cả đời sống tình dục nhưng vẫn sẵn sàng lên giường với tôi. Dĩ nhiên là rất bí mật và sau khi cô ấy đã đủ tin tưởng rằng tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới gia đình cô ấy. Cô ấy rất nhiệt tình trên giường. Có lẽ là cô ấy có nhu cầu cao, hay có lẽ là để trải nghiệm, cho cảm xúc cuộc đời thêm phong phú viên mãn chăng? Dù là gì thì tôi cũng thấy mình thật may mắn khi không phải là chồng cô ấy!
Đại đa số những phụ nữ có gia đình trong đời tôi đều chán chồng. Có người chán vì chồng học vấn, tri thức, hiểu biết thấp hơn mình, nôm na là không cùng level với mình, dẫn đến việc tâm hồn, lối sống không hòa hợp. Có người chán vì thất vọng về chồng như chồng không giỏi kiếm tiền, không có chí tiến thủ, có những tật xấu như trăng hoa, cờ bạc, rượu chè, gia trưởng… Và rất nhiều người chán chồng vì chồng vô tâm, hờ hững. Họ cảm thấy không được chồng quan tâm, chăm sóc, chia sẻ. Trong khi đó họ đẹp, họ có học thức, thậm chí có địa vị xã hội, họ có nhu cầu được yêu thương, được chiều chuộng, được tôn trọng, được trân trọng để thấy mình thật sự có giá trị…
Với những cô gái chưa chồng, tôi đã gặp những cô có tư tưởng phóng khoáng, sống rất hiện đại và táo bạo, cũng không thích ràng buộc gì nhiều. Nhưng số này ít thôi. Còn lại, đa phần ban đầu cũng ít nhiều ngần ngại khi quen với một người đàn ông đã từng có một đời vợ như tôi. Nhưng thật đáng buồn, có một sự thật không thể chối cãi là phong độ, sự thành đạt, quyền lực, sự giàu có, sự từng trải của một người đàn ông tự thân nó đã là một vầng hào quang cuốn hút khó cưỡng với một cô gái trẻ. Chỉ cần người đàn ông ấy tỏ vẻ săn đón, quan tâm một cách tinh tế, làm cho họ thấy thỏa mãn cái tự tôn của họ thì họ sẽ đổ hồi nào mà không hay.
Và, một điểm yếu nữa của phụ nữ, kể cả người đã có gia đình hay chưa là rất hay ảo tưởng và mơ mộng, ít khi chịu tìm hiểu cụ thể tình hình để nhìn thẳng vào thực tại. Chẳng hạn, tôi có thể rất nồng ấm với một cô gái trong một khoảng thời gian nào đó, để lại vài kỷ niệm thật ngọt ngào lãng mạn, sau đó đột ngột lạnh lùng, xa cách, biến mất hẳn. Biến mất hẳn cho đến khi họ chủ động liên lạc lại. Thật ra là tôi không có nhu cầu. Tôi đã có những phụ nữ khác, tôi không thiếu thốn gì cả. Tôi có thừa thời gian chơi trốn tìm đuổi bắt, chơi mãi cũng được. Nhưng họ lại không nhận ra điều ấy.
Họ tưởng tượng, họ gán cho việc đột ngột biến mất ấy bằng một lý do đẹp đẽ mơ mộng nào đó như vì dằn vặt chuyện gì đó, đau khổ chuyện gì đó, lưỡng lự chuyện gì đó… chứ không phải là không để ý gì tới họ. Trong sự tự huyễn hoặc của người phụ nữ, nó phát triển thành một dạng cảm xúc bí ẩn thú vị. Và ở một chiều hướng nào đó, cái bản chất vị tha và tin người sâu xa của phụ nữ lại được dịp phát huy tối đa ở hoàn cảnh này. Gặp lại, chỉ cần tôi tỏ vẻ khổ tâm một chút, thậm chí không cần lý giải rõ ràng, họ vẫn tự nguyện lao vào vòng tay tôi, có khi còn nồng nhiệt hơn…
Hầu hết những phụ nữ mà tôi quen đều thiên về tình cảm hơn vật chất. Tôi cùng level với họ hoặc hơn đủ để họ ngưỡng mộ. Tôi điềm đạm, lịch sự, tế nhị, biết lắng nghe, biết chia sẻ, biết khuyến khích, biết tìm hiểu họ thích gì, muốn gì, biết chiều chuộng, đủ kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng tôi biết có những anh bạn của tôi chinh phục phụ nữ đơn giản chỉ bằng tiền và những lời có cánh ngọt ngào. Và, thêm một điều đáng buồn nữa là không ít phụ nữ ngày nay – nhất là những cô gái trẻ chưa có sự nghiệp, chưa kiếm được nhiều tiền – đo mức độ tình cảm của người đàn ông bằng giá trị vật chất của những món quà. “Anh ấy không yêu mình, sao dám mua tặng mình những món quà đắt tiền như thế chứ”… Tôi thì không đánh giá cao những phụ nữ này.
Kể thêm cho các bạn một câu chuyện tào lao cho vui (các bạn tự hiểu nhé):
Tôi ngồi đối diện với A trong quán cf. Không gian đẹp, nhạc Pháp dìu dặt mơ màng. Tôi mỉm cười, chăm chú nghe A nói chuyện. Rồi tôi đốt một điếu thuốc, trầm ngâm. Bất chợt tôi nhìn A, cái nhìn xa xăm nhưng da diết, nhìn A mà như nhìn đi đâu xa lắm, về một chân trời xa lắm. A cười, hơi ngạc nhiên: “Sao anh nhìn em lạ vậy?”. Tôi cười buồn, thở dài: “Không có gì đâu. Chẳng qua chuyện em kể làm anh nhớ lại một chuyện xưa thôi”. A tò mò: “Chuyện gì thế, kể cho em nghe đi”. Tôi cười: “Chuyện dài lắm. Để lúc khác anh kể nhé”. Rồi tôi nhìn thẳng vào mắt A, mỉm cười thật dịu dàng: “Chiều nay em rảnh không? Anh muốn mời em ra ngoại thành ăn tối để thay đổi không khí, được không em?”.
Chúc các bạn một buổi tối thật ấm áp, êm đềm!
Sau khi tôi đi làm lại bình thường, một buổi chiều tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: “Em đang ở Du Miên, anh rảnh không, đến ngồi với em một chút, được không?”. Tôi đến, trong lòng thấy cũng có một chút man mác, ngậm ngùi. Nhìn cô ấy gầy và xanh xao, nụ cười chào tôi cũng héo hắt. “Anh thế nào?”. “Anh khỏe. Còn em?”. “Em cũng vậy”.
Sau vài câu xã giao, chúng tôi ngồi nghe nhạc. Tôi nhâm nhi cà phê, đốt thuốc. Cô ấy cũng chỉ lặng lẽ ngồi bên tôi. Không ai nói thêm gì nữa. Chống chếnh và buồn thăm thẳm.
Trời sập tối. Tôi chào cô ấy ra về vì thấy nặng nề quá. Tôi tránh nhìn vào mắt cô ấy. Tôi chỉ nhìn bàn tay cô ấy. Bàn tay run rẩy. Tôi rời chỗ đó, gọi cho bạn đi nhậu. Say khướt.
Chiều chủ nhật tuần đó, lúc cô ấy vừa đến nhà tìm thì tôi có việc gấp phải đi gặp đối tác. Cha mẹ tôi và mấy đứa em họ đã về quê. Nhà không có ai vì tôi chỉ thuê người giúp việc theo giờ. Tôi thấy áy náy và ái ngại, chả lẽ lại bảo cô ấy ra về. Tôi đưa chìa khóa nhà cho cô ấy, đưa cho cô ấy một cuốn sách mới mua, bảo nếu cô ấy rảnh thì ở nhà chơi chờ tôi chừng khoảng hai tiếng.
Tôi ngồi nói chuyện với đối tác, cô ấy nhắn là nấu cơm chờ tôi về ăn cùng. Hơn 5h chiều tôi về, thấy cô ấy mặc tạp dề lúi húi dưới bếp. Thật sự tôi thấy bối rối, nên cười cười hỏi: “Em nấu chi cho cực vậy. Để anh đưa em ra ngoài ăn”. Cô ấy cũng hơi bẽn lẽn: “Ra ngoài chưa chắc có những món anh thích đâu” rồi lảng qua chuyện khác: “Nhà anh gần siêu thị cũng tiện thật. Em ra đó thấy thứ gì mình cần cũng có”. Cô ấy giục tôi đi tắm, thay đồ rồi xuống ăn cơm.
Một cảm giác thật khó nói. Vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Hệt như ngày xưa, khi chúng tôi còn là vợ chồng. Tôi đi làm về, vợ đang nấu nướng. Tôi tắm rồi xuống nhà ăn cơm. Chỉ có điều lần này…
Chúng tôi cùng ăn với nhau. Lần đầu tiên sau 10 năm, tôi lại được ăn một bữa cơm do cô ấy nấu.
Rồi cô ấy lo dọn dẹp. Tôi ra sân ngồi uống trà, và chờ. Tôi biết cô ấy có chuyện muốn nói.
Cô ấy ngồi cạnh tôi, buồn bã: “Em ly hôn rồi. Hôm qua em đã lên tòa án nhận quyết định rồi”. Tôi sững sờ, bởi vì trước đó tôi không quan tâm, không để ý, không hỏi thăm về cuộc sống riêng của cô ấy. “Sao vậy?”. Và nghe cô ấy kể, tôi mới biết được những uẩn khúc không ngờ trong cuộc sống chung của vợ chồng cô ấy, những chuyện như tôi đã từng kể với các bạn.
Tôi không biết nói gì, chỉ biết ngồi im nghe. Cô ấy gục đầu lên vai tôi khóc. Tôi cũng không biết nên an ủi làm sao, bởi chính tôi lúc đó cũng cảm thấy rất chán nản. Tôi buột miệng nói với cô ấy mà cũng như nói cho chính mình: “Có lẽ là số phận, em à”.
Rồi tôi đưa cô ấy về. Một căn hộ chung cư ở quận 7. Đến trước cửa phòng, cô ấy cảm ơn tôi, bảo nhờ có tôi mà cô ấy thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Tôi chúc cô ấy ngủ ngon. Rồi về.
Tôi gọi cho bạn đi nhậu. Lại say khướt.
Đêm đó cô ấy nhắn tin cho tôi nhưng tôi say quá, hôm sau mới đọc: “Em nhớ anh vô cùng! Những năm qua, em chưa bao giờ thôi nhớ anh!”. Tôi không trả lời, cũng không gọi lại.
Một chiều, cô ấy lại nhắn tin cho tôi: “Em đang ở Du Miên, đến ngồi với em một chút, được không?”. Tôi đến. Lại trầm ngâm ngồi đốt thuốc nghe nhạc. Đến lúc tôi định về, cô ấy chợt hỏi: “Anh nghĩ sao nếu em chuyển về quê sống với cha mẹ? Có lẽ em nên rời TP này”. Tự dưng tôi thấy bực mình: “Em nghĩ sao vậy? Ở đây em đã có nhà cửa, em đang có một công việc tốt. Về quê làm lại từ đầu à? Muốn làm bà cô già trong nhà à? Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi, bớt sống theo cảm tính đi có được không?”.
Không hiểu sao lúc đó giọng tôi lại gay gắt như vậy. Cô ấy hơi ngẩn ra, nhìn tôi, rồi lại thở dài: “Anh nghĩ sao nếu một ngày em vào chùa đi tu?”. Lần này đến lượt tôi ngẩn người. Tôi bật cười: “Chắc đói quá nên đầu óc có vấn đề rồi. Thôi để anh mời em đi ăn tối”.
Chúng tôi ra một nhà hàng ven sông có nhiều món ăn Miền Trung ngon ở Thanh Đa. Gió lồng lộng nên tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều. Cô ấy có vẻ vui hơn, cười nhiều, nói nhiều và còn đòi uống rượu, đòi cụng ly với tôi.
Sau khi ăn uống no say và đưa cô ấy về, tôi trở về nhà, lên giường, ngủ ngon. Nhưng gần sáng thức giấc, tôi thấy đt có tin nhắn của cô ấy: “Cảm ơn a! E đã có một tối rất vui! Nhất là khi a có vẻ giận dữ với e, vì như thế có nghĩa là hình như a vẫn còn quan tâm tới e!”.
Tôi không trả lời, cũng không gọi lại sau đó.
Tôi sống lại cuộc sống cũ, làm việc, kiếm tiền, em này em kia… Vợ cũ của tôi, có lẽ cũng chỉ bình thường như bao người phụ nữ khác ở ngoài đời kia. Thậm chí còn không như những phụ nữ khác, tôi còn ngọt nhạt tán tỉnh đong đưa với họ. Với H, tôi mặc kệ. Không chủ động liên lạc nhưng gọi thì tôi nghe, rủ đi đâu tôi rảnh thì tôi đi. Đi bên nhau như những người bạn cần có nhau cho khỏi lẻ loi với thiên hạ, vậy thôi.
Ngày tháng cứ trôi đi. Ngày nào H. cũng không gọi điện thì nhắn tin hỏi chuyện này chuyện kia. Gọi, tôi nghe. Nhắn tin, tôi tiện thì trả lời, không thì thôi. Cứ khoảng hai, ba ngày, H. lại tìm gặp tôi một lần. Chúng tôi chẳng khác một cặp tình nhân. Đi chơi, đi ăn, đi mua đồ, xem phim, xem kịch, ca nhạc… Chỉ khác là thiếu vắng những lời yêu thương âu yếm, it nhất là từ phía tôi. Tôi tháp tùng H như một người bạn chu đáo, lịch sự mà thôi. Lên giường, tôi vẫn nồng nhiệt theo bản năng, nhưng tuyệt đối sẽ không có những lời thì thầm kiểu như “anh yêu em”, “em thật tuyệt vời”… – những lời mà một thằng đàn ông đang đắm chìm trong dục vọng có thể dễ dàng thốt ra với bất kỳ một cô nào đang nằm dưới người anh ta.
Một hôm H nói với tôi: “Anh sắp xếp thời gian đi Đà Nẵng với em mấy ngày được không?”. Tôi hỏi đi có chuyện gì, H bảo chỉ là thấy mệt mỏi, muốn ra đó mấy ngày thay đổi không khí… Thời điểm đó tôi khá bận, muốn ở nhà để trực tiếp xử lý công việc nên từ chối. Nhưng tối ấy, H nhắn tin, hỏi: “Anh còn nhớ kỳ nghỉ đầu tiên của tụi mình từ sau khi quen nhau là ở đâu không?”. Dĩ nhiên tôi còn nhớ. Thế là chúng tôi đi.
Đêm đầu tiên trên ngọn Bà Nà. Cũng như đêm đầu tiên của kỳ nghỉ đầu tiên của chúng tôi 13 năm trước. Trời mịt mờ sương, gió lạnh. Tôi và H. ra lan can, nhìn về phía TP lung linh ánh đèn phía dưới. H rùng mình, bảo “ôm em đi”. Tôi ôm H., thấy người H run rẩy trong tay mình. Rồi H thở dài: “Vẫn là anh mà sao em thấy xa lạ quá”. Tôi chỉ cười, không nói gì. Sáng hôm sau, H bảo tôi nhờ người chụp hình chung, hai đứa đứng góc này góc kia. Tôi làm theo.
Buổi trưa, ăn uống xong về phòng nghỉ, H cặm cụi lưu hình vào laptop. Tôi ra ghế ngồi check mail, làm việc riêng, không để ý. Chợt tôi nghe tiếng khóc thút thít rất nhỏ, quay lại và thấy H đang nghẹn ngào, mắt đẫm lệ. Tôi đến. H thì thầm chỉ vào màn hình laptop: “Chúng mình đã khác xưa nhiều quá”. Tôi nhìn. Và lặng người khi thấy những tấm hình chụp ngày xưa, cũng ở ngọn BN này của hai đứa má cô ấy còn lưu giữ đầy đủ. Cái thủa mới yêu nhau, cái thủa mà người ta trẻ, cái thủa tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy mơ mộng và khát khao về ngày mai.
Tôi ôm H để an ủi: “Con người ai mà chẳng phải già đi”. “Em không nói chuyện trẻ hay già. Em nhớ về những ngày đó của chúng ta, anh còn nhớ? Anh biết không, đã rất nhiều đêm trước khi đi ngủ, em đã ước rằng sáng mai thức dậy, mở mắt ra là được quay trở về quá khứ, mình còn ở bên nhau”.
Tôi xô cô ấy ra, lòng chợt bùng lên một cơn giận dữ khủng khiếp: “Tại sao? Tại ai?”. Tôi nhớ lúc đó mình đã mắng H nhiều lắm, còn thậm tệ hơn cả những gì mà một số bạn trên đây nói. H chỉ biết ôm mặt khóc. Cuối cùng, tôi lạnh lùng: “Đời này, anh không thể quay lại với em được nữa, bởi anh không biết lúc nào em sẽ lại phản bội anh, làm cho anh đau đớn. Thà cứ sống như bây giờ, tự do, không ràng buộc, không sở hữu, không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau. Em không chấp nhận thì muốn làm gì thì làm”.
Tôi bỏ về SG khi trong đầu còn hừng hực. Và tôi quyết định sẽ sang Canada sinh sống. Quãng thời gian đó tôi có cơ hội sang đó nhưng vẫn chần chừ vì bên này còn cha mẹ, còn gia đình em trai. Nhưng lần này tôi quyết tâm sẽ đi.
Khi tôi nói muốn sang Canada định cư, cha mẹ tôi dĩ nhiên là không muốn. Em trai tôi cũng buồn. Nhưng nó bảo ” nếu anh thấy sang đó tốt hơn thì anh nên đi đi. Biết đâu mọi chuyện sẽ tốt hơn cho anh. Cha mẹ còn em”.
Không biết những người khác hướng ngoại ra sao, chứ tôi thì thật lòng không hề muốn phải rời bỏ Việt Nam. Nếu như có một công việc tốt, một cuộc sống đầy đủ thì tôi luôn nghĩ không đâu bằng được sống ở đất nước mình. Đó là lý do mà lần này, cũng như trong quá khứ, tôi có những cơ hội xuất ngoại mà vẫn không đi. Nhưng chuyện với H đã làm tôi thêm quyết tâm. Tới một đất nước khác, một chân trời khác, cuộc sống có lẽ rồi cũng khác.
H không gọi điện, nhắn tin, không tìm tôi nữa. Tôi càng thêm quyết tâm hơn và rục rịch chuẩn bị. Nhưng chuyện làm ăn còn chưa thu xếp đâu vào đâu thì đã xảy ra chuyện. Đúng là số phận, muốn rời đi, muốn thay đổi cũng không dễ gì.
Tôi nhận được điện thoại của chị gái H. Chị ấy sụt sùi cầu xin tôi hãy “cứu” lấy H: “Cả nhà chị nói mãi cũng không được. May ra em nói thì nó còn nghe. Chị xin em. Hãy làm ơn làm phúc giúp gia đình chị”…
Còn nhớ có lần H hỏi tôi: “Anh nghĩ sao nếu có ngày em đi tu?”. Lúc đó tôi đã bật cười, trong lòng thì nghĩ chắc H thấy tẻ nhạt buồn chán quá mới thốt lên như vậy. Nhưng không ngờ H có ý định nghiêm túc thật. Trước khi có chuyến đi Đà Nẵng với tôi, H thường lui tới một thiền viện nhỏ toàn ni cô ở quận Bình Thạnh. H đọc kinh, học kinh, tích cực tham gia các sinh hoạt ở đó như một Phật tử trung thành. Rồi sau chuyện xảy ra ở Đà Nẵng, H càng quyết tâm đi tu hơn. Cha mẹ, các chị cô ấy không hề muốn con em trở thành người tu hành lánh đời nên giao cho người chị nói chuyện với tôi, mong rằng còn nước còn tát.
Tôi nghe chuyện mà giật mình, lòng bất an. Tôi tìm H và gặp H ở thiền viện ấy dù em chưa chính thức xuống tóc xuất gia.
Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau ở một quán cf sân vườn gần đó. Nói là nói chuyện, nhưng lần này lại hầu như chỉ có mình tôi nói. “Em nghĩ gì vậy? Có biết thương cha thương mẹ không? Có biết cha mẹ, các chị lo lắng khóc hết nước mắt không? Mọi thứ với em đều đang rất ổn mà. Còn nếu vì anh thì thật là không đáng”… H chỉ buồn bã mỉm cười nghe tôi nói. Rồi em bảo: “Em không nói chuyện với anh được nhưng em viết ra được. Em sẽ mail cho anh”. Tôi bắt H hứa không được tự ý làm gì khi chưa nói chuyện rõ ràng.
Mail của H gửi cho tôi dài lắm. Tôi chỉ xin trích một đoạn có đề cập đến quãng thời gian hiện tại: “T yêu thương! Em biết mình đã phạm phải quá nhiều sai lầm. Em biết mình đã tự tay phá đổ hạnh phúc của chúng mình. Em căm ghét chính mình. Cho nên em không dám mong rằng sẽ được anh tha thứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra và yêu thương em như ngày nào. Cho nên em chấp nhận sẽ làm cái bóng đi bên đời anh dù anh có hờ hững, có khinh bạc, em cũng cam lòng. Thấy anh qua lại với những người phụ nữ khác, em buồn lắm. Nhưng em chỉ biết khóc một mình trong đêm thôi vì em đâu còn tư cách gì để ghen tuông, để anh chỉ là của riêng em. Em chỉ cần được gần anh, được thấy anh là đủ rồi. Chỉ như vậy thôi cũng không được nữa hay sao? Em thật sự đáng ghê tởm đến vậy sao?
Em biết anh sắp rời nơi này rồi. Thôi anh đi mạnh khỏe. Rồi bình an, yêu thương và hạnh phúc sẽ đến với anh. Thật nhiều nhé, anh yêu thương”…
Tôi lại đi tìm em. Tôi nhìn thẳng vào mắt em và nói ngắn gọn: “Em rời nơi này đi. Anh sẽ ở lại!”
Các bạn thân mến của tôi!
Khi tôi viết những dòng này, tâm trạng tôi thật thanh thản vì tôi đã xác định được con đường mình phải đi. Cho tôi, cho chúng tôi và cho con của chúng tôi!
Chiều hôm qua, ở một nơi đẹp thuộc loại bậc nhất của đất nước này, chúng tôi đã ngồi bên nhau, ngắm hoàng hôn xuống.
Trong ánh nắng nhạt mơ màng của chiều tàn, em chợt cười cười, quay sang vu vơ hỏi tôi: “Khi nào anh kết thúc câu chuyện của mình?”. “Chuyện nào?”. “Trên webtretho ấy”.
Tôi hơi giật mình: “Em đọc rồi à?”. Em vẫn cười, rất tươi tắn mà mắt buồn xa vắng: “Em đã đọc, đọc ngay từ những ngày đầu anh viết!”.
Dù biết sẽ có lúc như thế này, tôi vẫn thấy mình trầm xuống: “Em thấy sao?”. “Mấy ngày đầu, em đã khóc rất nhiều. Em nghĩ mình giận anh. Nhưng em lại nghĩ biết đâu nhờ những trang viết trên mạng ảo này mà anh sẽ thấy thoải mái, nhẹ lòng hơn, giải tỏa được gì đó. Những điều mà trong đời thực, có lẽ anh sẽ không thể trải lòng hết với ai. Chỉ cần anh thấy vui hơn là được rồi. Chứ cảm giác của em, lòng tự trọng của em, có là gì”.
Rồi em lại bật cười rạng rỡ như muốn xua đi u ám: “Anh còn nhớ cái lần nghe anh rời khỏi thiền viện ấy, em đã nói gì không?”. Tôi trả lời, thấy càng nặng nề hơn: “Nhớ. Em nói kiếp này sẽ bám chặt lấy anh để trả nợ, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, dù anh có yêu người khác, lấy vợ khác”.
Em rúc đầu vào người tôi: “Có chuyện gì còn có thể kinh khủng hơn những chuyện mà chúng ta đã trải qua? Em yêu những giây phút này, có anh ở bên em. Mà sau này sẽ không chỉ có riêng chúng mình đâu nhé”.
Tôi ngỡ ngàng: “Em nói vậy là sao?”. Em cười thật hiền, mắt lấp lánh hạnh phúc, kéo tay tôi đặt trên bụng: “Con chúng mình được hơn hai tháng rồi đó!”.
Lúc ấy, tôi như chết lặng trong một cảm giác thật khó tả. Có lạ lẫm, có xót xa ngậm ngùi, có vui mừng. Tôi ôm em vào lòng, hôn em thật nhiều: “Thật ư, sao bây giờ mới cho anh biết?”. Rồi tôi lo lắng: “Biết vậy mình đã ở nhà, lang thang chi tới đây, lỡ có chuyện gì…”. Em lại rúc đầu vào ngực tôi: “Anh yên tâm, em biết giữ gìn mà. Bác sĩ nói con khỏe, mọi chuyện đều ổn”.
Đêm qua, chúng tôi đã cùng quỳ với nhau, trước đất trời. Tôi thề sẽ yêu thương em và con trọn đời. Em thề sẽ mãi mãi bên cạnh tôi, yêu thương tôi và con trọn đời. Rồi chúng tôi ôm nhau mà khóc.
Thật sự tôi thấy nhẹ lòng hẳn. Có lẽ những thăng trầm và đau buồn ngày cũ, không phải một sớm một chiều là có thể lãng quên. Nhưng tôi và em sẽ xếp nó lại, xếp vào một góc nào đó, để sống tiếp. Chúng tôi phải có trách nhiệm với mình và với nhau. Không chỉ đơn thuần là tình yêu đôi lứa. Tôi tâm niệm sẽ sống thật tốt với ngày hôm nay, cho chúng tôi và con của chúng tôi. Tôi tin rằng em cũng thế.
Còn ngày mai ư? Làm sao biết trước được điều gì. Chỉ cần mình sống trọn với hôm nay, thì ngày sau sẽ không phải hối tiếc.
Chuyện của chúng tôi có lẽ dừng ở đây. Chúng tôi sẽ kết hôn lại, sẽ làm đám cưới lại và chờ thiên thần nhỏ của chúng tôi ra đời. Xin cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn theo dõi câu chuyện của chúng tôi. Tôi sẽ gửi lòi cảm ơn đến một số người sau. Chúc tất cả vui vẻ!