Tình cờ gặp lại anh trong một quán cafe lạ, thật không ngờ mình gặp lại nhau.Anh chẳng phải mối tình đầu và cũng chẳng thể là tình cuối khi giờ đây 2 đứa ngồi đối diện nhau như 2 người bạn à chính xác là như 2 người quen.Không khí trở nên gượng gạo cốc cafe trước mặt càng trở nên đắng ngắt.Trong đầu nó luẩn quẩn suy nghĩ đứng lên cáo lỗi vì có việc bận rồi về hay mở đầu câu chuyện bẳng lời hỏi thăm xã giao.
- Sao em lại uống cafe? anh nhớ là em chỉ thích sinh tố mãng cầu thôi chứ?
- À vì hôm nay trời mưa
-Trời mưa???
Nó cười chẳng nói thêm điều gì vì nó nghĩ anh cũng chẳng cần biết.Thời gian lại chậm chạp trôi đi.
- Em dạo này sao rồi?
- Em bình thường, công việc ổn định rồi.Còn anh thì sao?
-Em yêu ai chưa?
- Lảng câu hỏi của em bằng một câu hỏi khác là không tốt nhá, , em chưa yêu ai hết, chơi hết năm nay sang năm rồi tính
- Không phải tại anh chứ?
- Anh đừng tự tin thái quá thế, em yêu hay không yêu là do cảm xúc của em chưa đến, Anh chưa quan trọng với em đến thế? Mà sao một người đã lấy vợ và sắp có con lại hỏi em câu đó nhỉ
- Em vẫn vậy.
- Vâng thì từ xưa đến nay em vẫn thế mà.
- Em nên thay đổi đi
- Tại sao ạ? và thay đổi điều gì ạ?
- Con gái thông minh sắc sảo quá không tốt
- Đấy mới là lý do chính xác của việc anh và em chia tay?
- Em lại thế rồi.
- em hiểu rồi, có nghĩa là nếu muốn lấy được chồng thì em phải học cách ngu đi.
Trên đường về nó miên man với câu nói của anh. Nó thông mình ư? cũng bình thường mà, Nó sắc sảo ư? không hề.Nhắn tin cho thẳng bạn thân " ê, ông thấy tôi có thông minh sắc sảo quá không?" - " điên, bà thông minh bình thường nhưng cá tính quá". "Như thế không tốt?". " cũng không hẳn, hỏi ngớ ngẩn cái gì đấy", " ah không đang tính thay đổi để tìm chồng", "dở hơi à, bà cứ là bà cho tôi nhờ, ngủ đi"
ta rồi vẫn là ta