Giữa bộn bề lo toan cuộc sống, tôi chỉ mong ước được làm tình nhân một ngày trọn vẹn. Rồi tôi và anh sẽ lại trở về vị trí của mình, thế có được không?
Thật sự đáng xấu hổ và khi viết ra những dòng tâm sự này, tôi cũng không mong nhận được sự cảm thông của ai, tôi cũng không muốn ký tên ở bài viết. Đơn giản tôi chỉ muốn viết hết, nói hết tất cả những gì kìm nén bấy lâu nay..
Tôi có một gia đình nhỏ xinh với 2 công chúa nhỏ đáng yêu, niềm động viên duy nhất giúp tôi tiếp tục cuộc hôn nhân đã nhàu nát. Chồng tôi là giám đốc một công ty tư nhân, đẹp trai, hào hoa và lịch thiệp. Ai nhìn vào cũng phải thốt lên rằng sao tôi hạnh phúc và may mắn quá!
Chao ôi! Vì niềm hạnh phúc “ảo” đó tôi vẫn phải gồng mình lên chịu đựng để cho các con được sung sướng. Đằng sau một người chồng tuyệt vời (trong mắt người ngoài) là những nỗi đau tôi phải hứng chịu. Chồng tôi vốn dĩ là một gã đào hoa gái theo đầy đàn ngay từ khi cả 2 chưa kết hôn. Nhưng tôi chưa từng bắt gặp hay có điều gì đáng để nghi ngờ cho đến khi tôi mang bầu đứa con thứ 2.
Những ngày tháng u tối bắt đầu khi chồng tôi liên tục đi công tác xa dài ngày. Do tôi đẻ hơi dày, con tôi đứa lớn cách đứa bé 2 tuổi, nên tôi cũng không có thời gian để ý đến những biểu hiện khác lạ của chồng mình. Bỗng một ngày có một cô gái vô cùng trẻ trung, xinh đẹp đến gõ cửa nhà tôi và yêu cầu tôi “buông tha” chồng tôi để hai người được hạnh phúc. Tôi sa sẩm mặt mày, không đứng vững nổi sau cuộc gặp ấy. Tượng đài dành cho chồng bỗng dưng sụp đổ trong giây lát. Tôi lấy hết sức bình tĩnh đến lúc chồng về và hỏi rõ sự tình.
Một cú tát thật mạnh khiến tôi choáng váng. Chồng tôi đã tát tôi và nói tôi quá vô dụng khi chỉ biết đẻ con gái, lại không kiếm ra tiền. Tôi sốc, thậm chí ngay lúc ấy có ý định tự tử nhưng chợt nghĩ đến sinh linh bé nhỏ trong bụng sắp ra đời tôi lại kìm lòng lại.
Chuỗi ngày ở cữ là chuỗi ngày kinh khủng nhất. Chồng tôi đi sớm về khuya, hôm nào say rượu là lại trút hết lên tôi. Đến giờ này mọi vết lằn đã hết nhưng có lẽ vết sẹo do chồng đánh thì vẫn không đếm xuể. 6 tháng sau sinh, tôi gửi con sang ông bà ngoại và quyết tâm đi làm, tìm cho mình một công việc chí ít là có giao tiếp xã hội để không phải chịu sự dằn vặt của chồng.
Thật may mắn khi tôi lập tức xin được làm kế toán ở một công ty tư nhân. Công việc giúp tôi khuây khỏa hơn và có mức thu nhập nhất định để mua sắm chăm chút hơn cho bản thân, vóc dáng dần lấy lại, nhiều người nhận ra tôi ngày một xinh đẹp hơn trước kia. Điều đặc biệt hơn cả là tôi được anh kế toàn trưởng, hơn tôi hơn một giáp khá quan tâm ưu ái.
Hôm ấy, vào ngày 8/3, tất nhiên cuộc hôn nhân “cằn cỗi” của tôi chẳng có gì thay đổi. Chồng tôi thậm chí còn không về nhà (chắc lại bận bịu với một cô tình nhân bé nhỏ nào đó). Tôi đã quá trơ lỳ cảm xúc để nhớ tới mấy ngày này nhưng thật sự hôm đó là ngày không thể nào quên..
Tôi nhận được một cuộc hẹn từ chính sếp của tôi (kế toán trưởng) đi ăn tiệc và gặp đối tác. Hôm đó, tôi nhớ tôi cũng hơi quá chén và không nhớ nổi mình đã làm gì, như thế nào. Chỉ biết, sau khi tỉnh giấc tôi đã nằm bên sếp của tôi và không một mảnh vải che thân. Vừa bàng hoàng, vừa tức giận nhưng định thần một lúc tôi lại thấy hả hê vì sung sướng. Tôi hả hê vì tôi đã “trả thù” được chồng mình. Sau ngày hôm đó cứ thế tôi bị cuốn vào mối quan hệ ngoài luồng kia…
Anh có kể cho tôi và chuyện gia đình anh cũng lục đục chẳng kém gì tôi. Tôi yêu anh từ lúc nào không biết. Tôi lap vào cuộc yêu đương với anh mà không cần biết đích đến. Thứ tình yêu ma mị thậm chí có khi còn mãnh liệt hơn thời trẻ tôi đã từng dành cho chồng. Tôi không đủ dũng cảm để ly hôn vì còn con cái. Với thu nhập 5-6 triệu một tháng sao tôi có thể cho 2 con một cuộc sống chu toàn?
Tôi vẫn cứ chịu những trận đòn từ chồng và mặc nhiên lại hưởng những ân ái, hạnh phúc từ người tình. Giờ đây, giữa bộn bề lo toan cuộc sống, tôi chỉ mong ước được làm tình nhân một ngày trọn vẹn. Rồi tôi và anh sẽ lại trở về vị trí của mình, thế có được không? Tôi muốn quên đi gã chồng khốn nạn và vũ phu kia..
Hai con gái của tôi, lớn lên sẽ thành những phụ nữ xinh đẹp. Mà suy cho cùng, phụ nữ nào thì cũng bất hạnh thôi. Nghĩ đến mà muốn khóc…